Phượng Khê không nhịn được mà bĩu môi, xem ra tổ tiên của Yểm tộc cũng nhìn người mà bắt nạt.
Rõ ràng người ta đã rất nương tay với hoàng tử, hoàng tôn của mình.
Nhìn thấy Phượng Khê, Tam hoàng tử cất giọng lạnh lùng: “Ngươi cũng muốn tế bái tổ tiên Yểm tộc bọn ta? Ngươi không sợ bị tổ tiên bọn ta đánh c.h.ế.t ư?”
Phượng Khê nhìn hắn ta rồi đáp: “Trong lòng ta, tổ tiên Yểm tôc là người có lòng dạ rộng lượng. Ta tới tế bái ngài ấy, ngài ấy hoan nghênh còn không kịp, sao có thể đánh c.h.ế.t ta? Thân là hoàng tử, ngươi nói những lời này ở trước tế đàn có thích hợp không? Chẳng phải đang hắt nước bẩn cho tổ tiên nhà mình đấy ư?”
“Nếu ta mà là tổ tiên Yểm tộc á, nhìn thấy loại con cháu bất hiếu như ngươi, đừng nói khen thưởng, ta sẽ thẳng tay cho ngươi một cái tát, để ngươi tỉnh ra, tránh sau này lại khiến tổ tiên mất mặt xấu hổ!”
Tam hoàng tử đang định bùng nổ, thì một luồng sát khí ập tới, đánh bay hắn ta ra mấy chục trượng.
Hắn ta ngã rất mạnh, trực tiếp hôn mê bất tỉnh.
Mọi người lập tức bàn tán xôn xao!
Tam hoàng tử hết bị sét đánh, lại bị tổ tiên đá bay, không biết hắn ta đã làm bao nhiêu chuyện thất đức nữa!
Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra tổ tiên Yểm tộc rất trọng thanh danh.
Tốt quá rồi!
Nàng thích nhất là kiểu người sĩ diện thế này!
Nàng sửa sang lại đầu tóc, quần áo, nâng cao văn tế, còn chưa bước lên tế đàn đã cất giọng thanh thúy: “Đệ tử là Phượng Khê - đệ tử thân truyền của Huyền Thiên Tông - sứ giả của sứ đoàn Nhân tộc - tới tế bái tổ tiên Yểm tộc!”
“Cái vái đầu tiên, xin cho phép đệ tử được bày tỏ lòng sùng bái với tổ tiên Yểm tộc anh minh thần võ vì những thành tựu to lớn mà ngài gầy dựng.”
“Cái vái thứ hai, xin cho phép đệ tử được bày tỏ lòng biết ơn tổ tiên Yểm tộc vì đã xây dựng vùng lãnh thổ Yểm tộc này, bảo hộ muôn vàn sinh linh!”
“Cái vái thứ ba, xin cho phép đệ tử được bày tỏ sự tôn kính với ba vị tổ tiên của Nhân tộc, Yểm tộc và Ma tộc vì đã ký kết hiệp ước hữu nghị, bảo đảm sự an bình của khu vực Bắc Vực mấy vạn năm qua!”
“Đệ tử bất tài, nhưng sẵn lòng thay mặt Nhân tộc hiến tế mười tờ văn tế để bày tỏ lòng thành.”
Dứt lời, Phượng Khê lại bắt đầu đọc văn tế, giọng đọc cực kỳ truyền cảm, khi đọc đến đoạn cảm động, nàng thậm chí còn chảy cả nước mắt.
Đọc văn tế xong, Phượng Khê mới bước lên tế đàn. Nàng không quỳ xuống, mà chỉ cúi người, cung kính vái ba cái, rồi nâng cao văn tế qua đầu.
Một lát sau, mười tờ văn tế bay về phía tế đàn, hóa thành ngọn lửa sắc xanh.
Ngay sau đó, trước bồ đoàn xuất hiện mười hộp ngọc.
Phượng Khê cười tới độ hai mắt cong tớn.
Tổ tiên Yểm tộc quả là người tốt.
Nhưng ngay sau đó, nàng lại hối hận không thôi.
Rõ ràng tổ tiên Yểm tộc cấp phần thưởng dựa vào số tờ văn tế, nếu sớm biết thế, nàng đã biết ba chục, năm chục tờ rồi.
Không biết tế bái lại lần nữa có được không nhỉ?
Phượng Khê cất đồ vào nhẫn trữ vật, cung kính cúi người vái một cái, rồi mới rời khỏi tế đàn.
Tam Hoàng tử vừa tỉnh lại, thấy cảnh tượng này, hắn ta lại tức giận hôn mê thêm lần nữa.
Bên ngoài đá truyền ảnh, đám người Độc Cô viện trưởng cạn lời không thôi.
Không biết nên nói gì cho phải.
Vốn chỉ là một đề bài khảo hạch, nay lại bị Phượng Khê biến thành… sự kiện ngoại giao.
Thân phận của nàng từ học sinh tham gia khảo hạch, biến thành sứ giả của sứ đoàn Nhân tộc.
Tổ tiên Yểm tộc có thể làm gì bây giờ?
Hai nước chiến tranh còn không c.h.é.m sứ giả kia mà!
Vì thể diện của Yểm tộc, chỉ có thể nghiến răng tặng quà cho nàng.
Hơn nữa, giá trị của quà tặng còn không thể quá thấp.
Ấy mà, Phượng Khê giỏi ăn nói thật đấy!
Nàng nâng tổ tiên Yểm tộc lên cao như vậy, tổ tiên Yểm tộc cũng ngại, không tiện ra tay với nàng.
Độc Cô viện trưởng thở dài.
Nếu ông ta mà là tổ tiên của Yểm tộc, ông ta cũng thích có con cháu như Phượng Khê.
Không nói cái khác, chỉ riêng giọng đọc văn tế kia đã truyền cảm biết bao, nghe thuận tai, nhìn thuận mắt hơn đám cọc gỗ chỉ biết quỳ c.h.ế.t ở kia nhiều.
Lúc này, một đệ tử lớp Thiên bắt chước hành động của Phượng Khê, cũng đọc văn tế bằng giọng điệu tha thiết, tràn đầy tình cảm.
Kết quả, lại bị một luồng sát khí đánh bay.
Độc Cô viện trưởng cũng thấy cay mắt không thôi.
Thầm nghĩ: tên ngu xuẩn nhà ngươi!
Tổ tiên nhà mình vừa phải ngậm bồ hòn làm ngọt, đang tức không có chỗ trút, ngươi còn tới trình diễn lại một lần, chẳng phải tự tìm đường c.h.ế.t đấy ư?
Do có bài học này, nên những người khác không dám bắt chước Phượng Khê nữa, vẫn dùng cách tế bái như cũ.
Phượng Khê thì hứng hửng chạy ra một góc, vui vẻ mở quà.
Xuất phát từ lòng tò mò, rất nhiều người chạy tới hóng hớt.
Mỗi lần mở ra một hộp ngọc lại là một lần mọi người kinh hô.
Bởi giá trị của món đồ bên trong hộp ngọc cực kỳ xa xỉ.
Trong lòng mọi người ghen tị không thôi.
Rõ ràng họ mới là con cháu của tổ tiên, kết quả đồ tốt đều bị Nhân tộc là Phượng Khê lấy mất.
Đúng là tức nổ phổi mà.