Đám người Phượng Khê trợn tròn mắt.
Kiếm trận ư?
Trước giờ họ chưa từng tiếp xúc với lĩnh vực này!
Nói đúng hơn là, khu Bắc Vực không hề có “môn năng khiếu” này!
Trái ngược với biểu cảm hoang mang của họ, biểu cảm của đám người Hoàng Phủ Lương khá bình tĩnh. Tuy họ chưa từng luyện kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, nhưng họ có nền tảng kiếm trận căn bản, nên chẳng bao lâu sau đã luyện ra hình ra dáng.
Đám người Quân Văn tuy không nói lời nào, nhưng ánh mắt đã lộ rõ sự hoảng loạn.
Phượng Khê cũng không ngờ sẽ khảo hạch kiếm trận, nàng liếc mắt ra hiệu, an ủi mọi người, rồi bắt đầu quan sát đám người Hoàng Phủ Lương.
Mấy người Quân Văn cũng vậy.
Quan sát một hồi, trong lòng họ chấn động không thôi.
Kiếm trận phát huy điểm mạnh, bù đắp điểm yếu, vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ, khiến sức chiến đấu của cả đội tăng gấp mấy lần.
Lòng họ rầu rĩ: thứ tốt thế này, sao Bắc Vực lại không có nhỉ?
Sau khi quay về, họ nhất định phải hỏi cho rõ mới được!
Lần biến thành con rối này, dẫu không thu hoạch được gì, thì họ vẫn cảm thấy mãn nguyện vì đã được hiểu thêm về kiếm trận.
Phượng Khê cảm thấy trong khoảng thời gian ngắn, họ căn bản không thể luyện thành thạo kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu. Nên nếu muốn thắng, họ chỉ còn cách duy nhất là phá trận.
Thế là, nàng bắt đầu tìm nhược điểm của kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu.
Thật ra, nếu người diễn luyện đã quá quen thuộc với kiếm trận, có thể diễn luyện một cách thuần thục, thì Phượng Khê còn lâu mới tìm được nhược điểm.
Bởi trước kia nàng chưa từng tiếp xúc với kiếm trận, chẳng có chút kiến thức cơ bản nào, nên không biết bắt đầu tìm kiếm từ đâu.
Nhưng lúc này đây, đám người Hoàng Phủ Lương vẫn khá lạ lẫm với kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu, luyện một cách lóng nga lóng ngóng, thi thoảng sẽ phạm chút sai lầm, tạo cơ hội cho Phượng Khê lợi dụng.
Trong đầu nàng không ngừng suy đoán về sự thay đổi của kiếm trận, chỉ trong chốc lát, đã suy đoán ra hơn trăm trường hợp.
Cuối cùng cũng tìm được sơ hở!
Nếu muốn phá trận, thì nhất định phải chiếm được vị trí Bắc Đẩu.
Nhưng vấn đề quan trọng bây giờ là: phải làm thế nào mới chiếm được vị trí Bắc Đẩu?
Phượng Khê khẽ chớp mắt, đi tới trước mặt đám người Hoàng Phủ Lương: “Bọn ta chọn tấn công, đám phế vật các ngươi có ý kiến gì không?”
Đám người Hoàng Phủ Lương vốn là con cưng của trời, trước kia đâu từng bị sỉ nhục thế này. Hơn nữa ban nãy còn thua hai trận, nên tất nhiên họ không thể nuốt trôi cơn giận này rồi.
Thế là, cả đám nhao nhao hét ầm lên: “Bầy rối các ngươi chẳng có chút kiến thức nào về kiếm trận cả, còi dám mạnh miệng! Các ngươi thích tấn công thì để các ngươi tấn công đó.”
“Đúng đấy! Vừa hay cho các ngươi mở mang kiến thức về uy lực của kiếm trận.”
“...”
Hồng trưởng lão không ngăn cản.
Đương nhiên ông ta thừa biết Phượng Khê đang dùng phép khích tướng.
Lúc này trong đầu ông ta đang thầm nghĩ: ối trời ạ!
Ngay cả con rối cũng biết dùng mưu kế!
Chẳng qua, ông ta quan tâm đến việc đám con rối làm thế nào để phá trận hơn.
Thời gian một canh giờ nhanh chóng trôi qua.
Đám người Hoàng Phủ Lương phòng thủ, đám người Phượng Khê tấn công.
Kiếm trận Thiên Cương Bắc Đẩu do bảy người hợp lại mà thành, nên phía Phượng Khê phải cử ra bảy người.
Phượng Khê cất giọng quái dị: “Không cần bảy người, một mình ta là được!”
Đám người Hoàng Phủ Lương tức đến bật cười!
Bảy người các nàng chưa chắc đã là đối thủ của họ, thế mà một con gà yếu Trúc Cơ như nàng còn đòi một mình cân tất ư?
Hồng trưởng lão cũng cảm thấy cực kỳ hoang đường.
Nhưng không biết vì sao, nhìn vào đôi mắt nhỏ của con rối hình người này, ông ta lại thấy bản thân hồi trẻ.
Kiêu ngạo và ngang ngược đến độ không ai bì nổi!
Nhưng không kiêu ngạo thì đâu phải thiếu niên!
Thế nên, ông ta gật đầu: “Được thôi, một mình ngươi lên đi!”
Dứt lời, Hồng trưởng lão đột nhiên cảm thấy bản thân có hơi buồn cười.
Chỉ là một con rối thôi, ấy thế mà ông ta lại vô thức coi nàng thành hậu bối của mình.
Đoán chừng là ngủ quá lâu rồi, nên đầu óc gặp chút lỗi kỹ thuật.
Đám người Hoàng Phủ Lương cũng cảm thấy đầu óc Hồng trưởng lão có vấn đề, nhưng nếu con rối này đã tự tìm đường c.h.ế.t, thì họ cũng chẳng khách sáo nữa.
Vừa hay nhân cơ hội này tẩn nàng một trận, để trút bớt cơn giận trong lòng.
Thế là, họ vây quanh Phượng Khê.
Đến khi nhìn thấy thanh kiếm trong tay nàng, có người kinh ngạc hỏi: “Đây, đây là kiếm của Tiêu Càn An cơ mà! Sao lại nằm trong tay ngươi?”
Phượng Khê ung dung đáp: “Cướp!”
Mọi người: “…”
Con rối còn biết cướp bóc ư?
Đúng là vô lý quá thể!
Hoàng Phủ Lương thở dài, hét: “Dàn trận!”
Mệnh lệnh vừa dứt, bảy người lập tức hành động, lần lượt vung chiêu về phía Phượng Khê.
Trái tim đám người Quân Văn nhấc lên tận cổ họng, chỉ sợ Phượng Khê sẽ bị đ.â.m thành cái sàng.
May mà thân pháp của Phượng Khê cực kỳ nhanh nhẹn, tuy khá nguy hiểm nhưng không bị kiếm đ.â.m trúng.
Hồng trưởng lão đứng cạnh quan sát, thầm nghĩ: thân pháp của con rối này khá nhanh nhẹn đấy chứ! Nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi!
Hiện tại đám người Hoàng Phủ Lương mới chỉ bắt đầu hợp trận nên còn hơi lóng ngóng, chờ đến khi họ phối hợp ăn ý rồi, dù thân pháp của con rối có nhanh thế nào đi nữa, cũng khó mà né tránh được nhiều chiêu tấn công đồng thời. Khi đó, nàng nhất định sẽ thua.
Quả nhiên, theo thời gian dần trôi, dám người Hoàng Phủ Lương càng ngày càng dũng mãnh, rất nhiều lần Phượng Khê suýt bị họ đ.â.m trúng tử huyệt con rối.