Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiêu chuẩn để xác định phẩm cấp một lá bùa là tính ổn định của linh lực và độ đồng đều của hoa văn. Linh lực càng ổn định thì hoa văn càng đồng đều.

Nhìn tờ bùa đầu tiên, hoa văn giống hệt nhau như dùng thước đo.

Quan trọng hơn cả, hoa văn của cả chồng bùa này đều như thế.

“Tiểu sư muội, đống bùa này là do muội vẽ ư?”

Phượng Khê hếch cằm, nhìn trời với góc mắt bốn mươi lăm độ: “Đương nhiên, nhưng muội phải đính chính lại rằng không phải vẽ, mà là đóng dấu!”

Cảnh Viêm không tin.

Để huynh ấy được mở mang tầm mắt, Phượng Khê trực tiếp biểu diễn một lần.

Không, là N lần mới đúng.

Nhìn chồng bùa cao cao, Cảnh Viêm bắt đầu nghi ngờ nhân sinh.

Không phải nói vẽ bùa rất khó ư?

Không phải nói vẽ bùa rất tốn thời gian ư?

Ấy thế mà, tiểu sư muội của huynh ấy, tốn chưa tới một khắc đã “bốp”, “bốp”, “bốp” ra mười mấy tờ là sao?

Sau khi hồi phục tinh thần, chuyện đầu tiên huynh ấy làm là truyền tin cho Giang Tịch và Quân Văn, để họ lập tức tới đây.

Không thể để một mình huynh ấy chịu đựng sự kinh ngạc này được.

Chỉ chốc lát sau, Giang Tịch và Quân Văn có mặt.

Phượng Khê lại bắt đầu biểu diễn.

Tròng mắt hai người suýt thì lồi ra ngoài.

Thậm chí Quân Văn còn tự véo mình, khi cảm nhận được cơn đau đến độ nhếch miệng, hắn mới dám chắc chắn rằng bản thân không hề gặp ảo giác.

Ối giời ạ!

Tiểu sư muội lợi hại quá đi mất thôi!

Người khác nín thở đến khô phổi mới hoàn thành một lá bùa, nàng chỉ cần “bốp” một cái, là sản xuất được cả đống lớn. Hơn nữa đều là bùa thượng phẩm nữa chứ!

Phượng Khê thở dài: “Ôi! Mỏi tay quá, đổi tay trái vậy!”

Sau đó, nàng lại bắt đầu dùng tay trái đóng bùa.

Sau đó nữa, nàng dứt khoát nhắm chặt cả hai mắt.

Hơi thở dần ổn định, đều đều, khe khẽ.

Ba người Giang Tịch: “…”

Quân Văn thầm nghĩ: trông cũng dễ đấy nhỉ?

Hay là hắn cũng thử xem?

Vì thế, hắn lấy khuôn bùa từ tay Phượng Khê, rồi bắt chước cách đóng bùa của nàng.

Ừm, lãng phí một tờ giấy vẽ bùa.

Phượng Khê chậm rãi nói: “Ngũ sư huynh, huynh không thể lập tức rót hết linh lực vào đó, mà phải chậm rãi, đều đều, ngoài ra còn phải nắm rõ độ chứa linh lực của hoa văn trên Hỏa Diễm Phù nữa.”

Vẻ mặt Quân Văn dại ra, chậm rãi và đều đều thì hắn hiểu rồi đấy, nhưng độ chứa kia thì nắm kiểu gì?

Cảnh Viêm lạnh lùng nói: “Ngũ sư đệ, đệ đừng lãng phí giấy vẽ bùa nữa. Đệ tưởng ai cũng là thiên tài giống tiểu sư muội à?”

Quân Văn trợn mắt lườm huynh ấy, rồi tiếp tục thử.

Sau khi lãng phí vài chục tờ giấy vẽ, hắn mới hoàn toàn hết hi vọng.

Tứ sư huynh nói đúng, không phải ai cũng biến thái giống tiểu sư muội.

Phượng Khê cười tủm tỉm nhờ Cảnh Viêm khắc khuôn bùa cấp Địa.

 

 

Bởi bùa cấp Địa sẽ bán được với giá cao hơn.

Kết quả, đợi đến khi có khuôn bùa, Phượng Khê thử liên tiếp mấy chục lần mới thành công vẽ nên một lá bùa.

Mấy người Giang Tịch giúp nàng phân tích, cảm thấy rất có thể là do tu vi của nàng không đủ.

Đương nhiên, cũng có thể do linh thạch thượng phẩm không đủ ổn định. Nếu có thể tìm được linh thạch cực phẩm trong truyền thuyết thì tốt rồi.

Phượng Khê bèn chọn một loại bùa cấp Huyền nhờ Cảnh Viêm điêu khắc.

Lần này xác suất thành công cao hơn nhiều.

Vì thế, Phượng Khê lại nhờ Cảnh Viêm khắc thêm khuôn của vài loại bùa cấp Địa nữa.

Giờ đây Cảnh Viêm cực kỳ tích cực.

Trong lòng cũng không chê Phượng Khê lãng phí linh thạch nữa.

Mấy hôm sau, Phượng Khê đưa cho mỗi người Giang Tịch một bao tải bùa chú, phòng khi họ rảnh quá thì có thể ném chơi để g.i.ế.t thời gian.

Ba người Giang Tịch: “…”

Quân Văn không nhịn được mà cảm thán: trước kia lúc còn nghèo khổ, hắn thật sự rất hâm mộ đệ tử thân truyền của ba tông môn còn lại, bởi người ta có rất nhiều đan dược và bùa chú.

Nhưng bây giờ, đan dược hắn có phải chứa bằng chậu, bùa chú hắn có phải đựng bằng bao tải.

Oai phong biết bao!

Đây đều là công lao của tiểu sư muội!

Một mình tiểu sư muội có bản lĩnh ngang với nghìn binh vạn ngựa.

Tiểu sư muội có thể kiếm vô số linh thạch.

Tiểu sư muội không phải người, mà là thần!

---

Phượng Khê không kể chuyện bùa chú cho Tiêu Bách Đạo nghe, nàng định giấu thật nhiều “kỹ năng ẩn”, chờ có cơ hội thích hợp sẽ tung ra một loạt để ông bất ngờ.

Sáng nay trời có hơi âm u.

Phượng Khê cũng không quá để tâm, chỉ nghĩ sắp có mưa.

Nàng tới tìm Cảnh Viêm để luyện tập như thường lệ.

Khi hai người đang đánh hăng say, gió lốc chợt nổi lên, mây đen giăng kín trời.

Trong lòng Phượng Khê giật thót, đừng bảo lão khốn Thiên Đạo lại đến “đánh” nàng đấy nhé?

Nàng vô thức nhìn vào đan điền, thấy năm Linh căn đã kết thành trận sao.

Điều này càng thêm chứng thực suy đoán của nàng.

Nàng chẳng còn tâm trạng đâu mà luyện tập cùng Cảnh Viêm nữa, vội vội vàng vàng chạy về sân viện của mình.

Cầm cột thu lôi tự chế, nàng cắm một đầu xuống đất, đầu khác buộc chặt vào eo.

Sau đó chờ sét đánh.

Ai dè, chờ một hồi lâu, chỉ chờ được mưa to.

Phượng Khê: “…”

Nàng chửi năm Linh căn trong đan điền một trận.

Đang yên đang lành, chúng đưa “tình bảo dởm” cho nàng làm gì?

Năm Linh căn lập tức lao vào tẩn nhau.

Rõ ràng là đang oán trách lẫn nhau.

Phượng Khê: “…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK