Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thấy không có khả năng thắng, Thiên Lôi run rẩy bay đi.

Đợi nó đi, Phượng Khê mới thở phào nhẹ nhõm.

Nàng khẽ phủi bụi đất trên người, rồi cười tủm tỉm nói với mọi người: “Thấy chưa? Thiên Lôi chẳng hề đáng sợ, nó cũng giống như lừa thôi, mọi người chỉ cần siết chặt dây cương, là nó sẽ phải ngoan ngoãn nghe lời.”

“Thiên Lôi còn thế, huống hồ là những thứ khác? Vì thế, các ngươi không cần tự coi nhẹ mình, tiềm lực của con người là vô tận, chỉ cần các ngươi chịu cố gắng, thì chắc chắn sẽ được báo đáp…”

Mọi người vốn đang ngơ ngác lập tức nhiệt huyết sôi trào.

Đúng vậy!

Họ chính là người đã tròng dây sắt vào cổ Thiên Lôi đó!

Về sau sẽ chẳng có chuyện gì làm khó được họ cả.

Lớp Thiên ư?

Hừ!

Chẳng là cái thá gì cả!

Thấy khích lệ nhiêu đó cũng đủ rồi, Phượng Khê nói tiếp: “Được rồi, sắp hết giờ rồi, chúng ta nghỉ ngơi tại chỗ, chờ khảo hạch kết thúc thôi.”

Dứt lời, nàng đặt m.ô.n.g ngồi phịch xuống đất, lấy ra một quả Niết Bàn cắn răng rắc.

Loại quả này vừa giòn vừa ngọt, còn có tác dụng giải khát.

Lúc này, ở nơi cách họ chừng trăm dặm, lớp Thiên đang hái quả Niết Bàn.

Đối với họ, cây Lôi Kích không quá đáng sợ, bởi họ đông người và phần lớn họ đều sở hữu tu vi Kim Đan.

Thậm chí Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải còn chẳng thèm ra tay, chỉ cao ngạo đứng một bên quan sát.

Nói cũng trùng hợp, Thiên Lôi vừa hay bay ngang qua chỗ họ.

Nó càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng cảm thấy không cam lòng. Nếu không làm chút gì đó, nó sẽ phát điên lên mất.

Nhìn thấy dáng vẻ kiêu ngạo không ai bì nổi của Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải, nó lập tức cảm thấy hắn ta đang châm chọc nó.

Thế là, nó dồn tất cả sức mạnh còn lại, bổ thẳng vào người hắn ta.

Tam Hoàng tử coi như xui xẻo tột cùng.

Hắn ta bị sét đánh đến ngất xỉu.

Người của lớp Thiên đều bị dọa đến choáng váng.

Đang yên đang lành, sao Tam hoàng tử lại bị sét đánh?

Đừng bảo đã làm chuyện gì trái ý Thiên Đạo đấy nhé?

May mà sức mạnh còn lại cũng không nhiều, nên sau khi được cấp cứu, Tam hoàng tử đã tỉnh lại.

Hắn ta nghĩ mãi mà chẳng rõ vì sao bản thân lại bị sét đánh. Thấy ánh mắt những người xung quanh nhìn mình có điều khác thường, hắn ta vừa thẹn vừa tức.

Dưới cơn lửa giận công tâm, hắn ta hộc ra một ngụm m.á.u, rồi lại hôn mê bất tỉnh.

Những người đang quan sát bên ngoài đá truyền ảnh: “…”

“...?”

Bầu không khí cực kỳ yên tĩnh.

Họ biết nói gì bây giờ?

Nên khen hành động của Phượng Khê quá kinh người, hay chê Tam hoàng tử quá xui xẻo?

Còn nữa, rốt cuộc tia Thiên Lôi kia đến đánh cây Lôi Kích hay đến đánh Phượng Khê?

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy thiên lôi đến đánh cây Lôi Kích.

 

 

Bởi đâu có lý do gì mà đánh Phượng Khê.

Sở dĩ nó nửa đường chuyển hướng sang đánh Phượng Khê, chẳng qua là giận chó đánh mèo thôi, giống như với Tam hoàng tử vậy đó.

Lúc này, thời gian khảo hạch đã hết.

Lớp Hoàng lại lần nữa giành được hạng nhất với lợi thế áp đảo.

Sắc mặt của Sở Liên Tu - lớp trưởng lớp Huyền lập tức tái xanh!

Trước kia có lớp Hoàng lót đáy, lớp Huyền của hắn ta vẫn có thể tiến vào giai đoạn khảo hạch cuối cùng.

Nhưng bây giờ lớp Hoàng đã vọt lên giành hạng đầu, lớp hắn ta đã xếp bét hai lần. Cứ cái đà này, lớp hắn ta chắc chắn sẽ bị loại.

Đoán chừng là do đám đệ tử Nhân tộc giở trò.

Vận may của họ tốt thật đấy!

Nhưng quá tam ba bận, giai đoạn khảo hạch thứ ba này, chắc chắn lớp hắn ta sẽ đạp lớp Hoàng dưới chân.

Không ngờ rằng, hiện tại học sinh lớp Hoàng đã không để lớp hắn ta vào mắt nữa rồi!

Đối thủ của họ là lớp Thiên cơ!

Bởi học sinh của lớp Hoàng đều là những người đã đối đầu với Thiên Lôi kia mà!

Trước kia lớp Huyền lạnh nhạt, khinh bỉ họ, giờ đây họ đã leo tới một tầm cao mới là lớp Huyền không thể với tới.

---

Sau khi giai đoạn khảo hạch thứ hai kết thúc, các thí sinh vẫn có một canh giờ để nghỉ ngơi.

Phượng Khê lấy lều trại nhỏ của mình ra, ngáp dài nói: “Ta ngủ một lát, tổ một phụ trách canh gác nhé.”

Dứt lời, nàng chui vào lều trại nhỏ, chỉ chốc lát sau đã ngủ say.

Nhưng mặt đất chợt rung nhẹ…

Tuy chỉ là độ rung rất nhỏ, nhưng Phượng Khê vẫn bừng tỉnh.

Nàng tưởng Thiên Lôi đã chui xuống đất để trả thù nàng, nên sợ tới mức nhảy vọt từ trong lều ra ngoài.

Dọa cho mấy người Giang Tịch sợ hãi không thôi.

Tiểu sư muội bị… mộng du ư?

Phượng Khê không để ý tới họ, mà cẩn thận dịch lều ra để kiểm tra.

Và rồi nàng phát hiện trên mặt đất có một khe nứt.

Nàng không nhịn được mà cười lạnh: hừ, định ngấm ngầm dở trò với nàng á? Nàng sẽ chơi c.h.ế.t nó!

Nhưng khi nàng lấy gậy chống sét ra, thì chợt nhìn thấy một cây nấm nhỏ màu vàng trồi lên khỏi khe nứt.

Ngay sau đó, những nơi khác cũng lục tục có nấm nhỏ trồi lên.

Phượng Khê: “…”

Tần Mộc kinh ngạc thốt lên: “Là nấm Huyễn Kim! Trời ạ, thế mà lại là nấm Huyễn Kim trong truyền thuyết. Nhanh, nấm này chỉ mọc trong nửa canh giờ là sẽ hóa thành bột mịn ngay, chúng ta tranh thủ hái mau đi!”

Điều Phượng Khê quan tâm là: “Nấm này có ngon không? Có đáng tiền không?”

Tần Mộc: “… Ngon! Rất đáng tiền!”

Hắn ta vừa dứt lời, Phượng Khê đã hái được vài cây.

Tần Mộc: “…”

Xem ra cuộc sống ở Nhân tộc quá nghèo khổ.

Nếu không vì sao Phượng Khê lại cố chấp với đồ ăn và tiền như thế cơ chứ?

Chậc, đáng thương quá đi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK