Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Phượng Khê cũng chỉ thử xem sao, bởi chính nàng cũng không biết thuốc nhiều con nhiều cháu này có tác dụng với Yểm thú không.

Bây giờ xem ra, bất kể là giống loài gì, thì việc kéo dài dòng giống vẫn luôn là ưu tiên hàng đầu.

Nàng nói với Tần Mộc - người vẫn đang trưng ra vẻ mặt ngơ ngác: “Thú Chít Chít đang bận yêi đương, chúng ta mau đi thôi, đừng làm phiền chúng.”

Lúc này Tần Mộc mới hồi phục tinh thần: “Được, được!”

Tần Mộc vốn tưởng Phượng Khê sẽ để nhóm của hắn ta đi trước, bởi nếu vậy thì hễ gặp nguy hiểm thì nhóm của hắn ta sẽ đứng mũi chịu sào.

Nhưng nàng lại xông xáo dẫn đầu.

Chẳng qua, chỉ chốc lát sau, nàng đã Giang Tịch xách ra sau lưng huynh ấy.

Còn chưa kịp đứng vững, nàng đã lại bị Bùi Chu tóm cổ kéo ra sau lưng.

Cảnh Viêm cũng học theo hai sư huynh của mình…

Phượng Khê: “…”

Đến Yểm tộc nên các huynh định khởi nghĩa đấy phỏng?

Chẳng lẽ các huynh đều quên nỗi sợ khi bị tuyệt chiêu của muội hành hạ rồi ư?

May mà hai con hàng Quân Văn và Hình Vu vẫn giữ vững sự tin tưởng mù quáng với tiểu sư muội, nên ung dung bước theo sau Phượng Khê.

Thấy nhóm Phượng Khê sẵn lòng xông pha phía trước, ấn tượng của mấy người Tần Mộc với họ tốt hơn nhiều.

Bởi chẳng ai muốn bị người ta lợi dụng cả.

Mọi người cảnh giác cao độ, dè dặt đi qua rừng cây nhỏ.

Thật ra họ không cần lo lắng như vậy, bởi bây giờ bầy thú Chít Chít kia làm gì có tâm trạng mà để ý tới họ, chúng chỉ ước họ mau cút nhanh, tránh chậm trễ chuyện quan trọng của chúng ấy chứ.

Vì thế, mọi người chẳng tốn chút công sức nào đã nhẹ nhàng vượt qua rừng cây.

Tần Mộc cảm thấy bản thân như đang nằm mơ.

Thế cũng được ư?

Có điều biện pháp này… thất đức quá!

Phải chăng đây chính là bí quyết giúp Nhân tộc luôn trường thịnh?

Các học sinh của lớp Hoàng cũng hốt hoảng không thôi, họ vốn tưởng sẽ phải trả giá lớn, thậm chí còn suy xét đến trường hợp mất mạng luôn rồi, ai ngờ lại có thể vượt qua một cách nhẹ nhàng như thế!

May mà lúc trước đồng ý lập đội với họ, nếu không biết đi đâu mà tìm chuyện tốt bậc này?

 

 

Nửa canh giờ sau, đoàn người đến quặng đá Mộng Li.

Đến nơi thì thấy có một số người đang khai thác.

Tần Mộc nhỏ giọng nói: “Là người lớp Thiên! Tu vi của họ đều đã đạt tới cảnh giới Kim Đan, đối phó với thú Chít Chít dễ như trở bàn tay, nên mới đến nhanh như vậy.”

Tần Mộc vừa dứt lời, có người của lớp Thiên đã vẫy tay với Tần Mộc.

Tần Mộc vội vàng chạy qua.

“Tần Mộc, sao các ngươi lại đi cùng Nhân tộc?”

Tần Mộc khiêm tốn đáp: “Tam điện hạ, viện trưởng bảo Nhân tộc chọn một trong bốn lớp để lập đội, họ gặp lớp ta trước, nên bèn lập đội với bọn ta luôn.”

Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải chẳng hề nghi ngờ tính chân thật của lời này.

Bởi người thường chẳng ai ngờ được Phượng Khê sẽ nghĩ ra chiêu thất đức đến vậy.

Còn một nguyên nhân quan trọng nữa, là hắn ta khinh địch.

Nhóm đệ tử Nhân tộc chỉ gồm mười một người, nếu họ tự lập đội riêng, chắc chắn sẽ bị thua thảm cho xem!

Vì giữ thể diện cho Nhân tộc, Độc Cô viện trưởng để họ lập đội với học sinh Yểm tộc cũng là chuyện dễ hiểu.

Hách Liên Dục Hải bĩu môi: “Quả là vật họp theo loài, phế vật chỉ có thể lập đội với phế vật thôi.”

Tuy trong lòng Tần Mộc cực kỳ khó chịu, nhưng hắn ta không dám hé răng đáp trả, chỉ có thể ủ rũ quay về.

Sợ bị người của lớp Thiên nhằm vào, nên hắn ta cố ý tránh khu vực mà người lớp Thiên đang khai thác, dẫn đám người Phượng Khê đến một khu vực xa hơn.

Do khoảng cách khá xa, Phượng Khê không nghe rõ đoạn đối thoại của Hách Liên Dục Hải và Tần Mộc, nhưng nàng cũng đoán được đại khái.

Nhưng hiện tại nàng đang rất hứng thú với đá Mộng Li, nên không… gây chuyện nữa.

Tần Mộc giảng giải sơ qua về những lưu ý khi khai thác đá, rồi nói: “Thần thức của Nhân tộc các ngươi yếu hơn Yểm tộc bọn ta, hơn nữa trong đá Mộng Li ẩn chứa Mộng khí, các ngươi rất khó cảm ứng được. Nên có thể đào được bao nhiêu thì đào bấy nhiêu, đừng quá áp lực.”

Lời hắn ta nói không sai, thần thức của Yểm tộc thật sự mạnh hơn Nhân tộc và Ma tộc.

Dặn dò xong, Tần Mộc bèn tranh thủ thời gian, tập trung cảm ứng đá Mộng Li.

Bên phía Nhân tộc, con hàng Hình Vu là người đầu tiên thử sức. Nhưng gã phóng thần thức tra xét một hồi lâu, mà vẫn chẳng tìm được viên đá Mộng Li nào, trái lại còn khiến thần thức đau như bị kim châm.

Gã vội lắc đầu: “Tiểu sư muội, chúng ta không làm được đâu, vẫn nên chờ họ xác định vị trí của đá Mộng Li, rồi chúng ta đào, góp chút sức mọn thôi.”

Phượng Khê xụ mặt nói: “Đây là cơ hội tốt để rèn luyện thần thức, mau tìm cho muội!”

Hình Vu rụt cổ lại, không dám hé răng từ chối.

Những người khác vốn cũng định đánh bài lùi, nhưng thấy Hình Vu bị mắng, họ chỉ đành căng da đầu cảm ứng đá Mộng Li.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK