Bốn người Hải trưởng lão ở bên ngoài thấy vậy thì hài lòng gật đầu.
Tuy nha đầu Phượng Khê có hơi bướng bỉnh, nhưng đối với việc tu luyện, nàng lại có ngộ tính rất cao.
Nàng nói đúng, tuy việc dùng thần thức cảm ứng đá Mộng Li sẽ khiến thần thức khó chịu, nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để rèn luyện thần thức.
Biết đâu sau chuyến này, thức hải của họ sẽ mạnh hơn thì sao.
Trong lòng Độc Cô viện trưởng ghen tị không thôi, ông ta vốn định ra oai phủ đầu Nhân tộc, bây giờ thì hay rồi, lại trở thành công cụ để người ta rèn luyện thần thức.
Lại nghĩ đến hai mươi tám quả cầu khảo hạch đã bị nổ tung, lòng ông ta lại càng bức bối hơn.
Ông ta đã khó chịu, thì người khác cũng đừng hòng được vui.
Thế là, ông ta cười nói với bốn người Hải trưởng lão: “Đúng là tiểu nha đầu Phượng Khê kia có hơi thông minh đấy. Nhưng thần thức của Nhân tộc các ngươi khá yếu, dù cố gắng, sợ rằng cũng chẳng tìm được mấy viên. May mà các ngươi lập đội với người lớp Hoàng, nếu không chắc chắn thành tích sẽ khó coi lắm.”
Hải trưởng lão liếc ông ta một cái: “Nếu không nhờ lập đội với Nhân tộc bọn ta, có lẽ bây giờ người của lớp Hoàng vẫn đang c.h.é.m g.i.ế.c thú Chít Chít đấy chứ!”
Độc Cô viện trưởng: “… Nào, ăn một miệng điểm tâm đi!”
Ăn rồi ngậm cái miệng rách của ngươi lại!
Đúng là cái hay không nói, toàn nói cái dở!
Phượng Khê không biết những chuyện xảy ra bên ngoài, nàng đang tập trung tinh thần cảm ứng đá Mộng Li.
Thần thức của nàng chẳng hề cảm thấy khó chịu, trái lại cảm thấy rất hào hứng.
Đối với người tham tiền như nàng mà nói, trò chơi “đào vàng” kiểu này cực kỳ kích thích!
Chỉ chốc lát sau, nàng lại nghĩ tới một vấn đề quan trọng: “Tần Mộc, đá Mộng Li đào được có cần nộp lên không? Hay có thể tự mình giữ lại?”
“Chỉ cần nộp một nửa thôi.”
Phượng Khê: “…?”
Nàng lại càng hào hứng hơn!
Tiếc là, không biết có phải do vận may bỏ nhà trốn đi không, mà nàng cảm ứng một hồi lâu mà vẫn chẳng tìm được một viên nào.
Bùi Chu đã tìm được hai viên, chất đá trong suốt và lấp lánh như thủy tinh.
Phượng Khê thầm nghĩ: xem ra dù bị phong ấn huyết mạch, thần thức của Bùi Chu vẫn mạnh mẽ hơn những người khác.
Nhưng cũng đúng thôi, nếu không nhờ thần thức mạnh mẽ, huynh ấy đã chẳng trở thành chế phù sư.
Những người khác cũng giống Phượng Khê, chẳng có chút thu hoạch nào.
Vẻ mặt ai nấy đều nhăn nhó, bởi cảm giác thần thức bị kim đ.â.m rất khó chịu/
Nhưng chẳng ai chịu từ bỏ.
Tiểu sư muội chịu được, họ cũng chịu được.
Chỉ cần không c.h.ế.t, họ sẽ cố mà chịu.
Lúc này, người lớp Địa và lớp Huyền cũng lục tục tới.
Khu vực của lớp Hoàng bị chiếm, chỉ còn lại một mảnh nhỏ.
Mấy người Tần Mộc giận mà không dám nói, bởi họ không đánh lại người ta.
Cũng may họ tới sớm, đã đào được một chút, cũng coi như chiếm chút ưu thế.
Phượng Khê không để ý tới mấy chuyện này, nàng vẫn tiếp tục cảm ứng đá Mộng Li.
Nàng cảm thấy có lẽ do bản thân cảm ứng chưa đủ sâu, tuy Tần Mộc nói đá Mộng Li chỉ nằm ở độ sâu chừng năm thước đến một trượng, nhưng biết đâu có viên trốn sâu hơn thì sao?
Thế là, nàng tăng phạm vi thần thức thăm dò lên tận một trượng rưỡi.
Vẫn không thu hoạch được gì.
Tiếp tục tăng tới hai trượng.
Vẫn không có thu hoạch. Nàng không từ bỏ, tiếp tục tăng tới hai trượng rưỡi…
Chỉ có thể nói kẻ vô tri không biết sợ, dù là học sinh của lớp Thiên cũng chỉ dám dò xét tối đa tám thước.
Bởi địa khí trong lãnh thổ Yểm tộc rất dễ tổn thương thần thức, dò xét quá sâu chẳng khác nào tự tìm đường c.h.ế.t.
Phượng Khê lại không biết chuyện này, tuy theo phạm vi dò xét càng sâu, thần thức của nàng càng khó chịu, nhưng cơn đau này cũng chỉ xấp xỉ cơn đau khi tu luyện, nên nàng chẳng thèm để bụng.
Vì thế, nàng tăng phạm vi dò xét lên tận ba trượng.
Ý, hai mắt nàng đột nhiên sáng lên!
Cuối cùng cũng tìm được!
Nhưng sao viên đá này to thế nhỉ?
Đừng bảo dò xét nhầm đấy nhé?
Có khi nào là viên đá rách không nhỉ?
Phượng Khê không dám chắc viên đá mình dò xét được là đá bình thường hay đá Mộng Li, bèn quyết định đào ra xem thử.
Vì thế, nàng nói với mấy người Quân Văn: “Tạm thời các huynh đừng dò nữa, qua đây đào giúp muội đi!”
Quân Văn tung tăng chạy tới: “Tiểu sư muội, không cần những người khác đâu, để ta làm cho! Đào ở đâu?”
Phượng Khê dùng que gỗ vẽ lên đất một hình vuông có cạnh to chừng một trượng.
“Đào theo cái khung này, đào sâu ba trượng.”
Quân Văn: “…”
Nàng muốn đào đá Mộng Li, hay muốn chôn sống ai?
Nhưng, hắn cũng không hỏi nhiều, mà lập tức đào ngay.
Dù tiểu sư muội muốn chôn sống hắn, hắn cũng sẽ chủ động nhảy xuống hố!
Hình Vu cũng hí hửng chạy tới giúp đỡ, thậm chí cũng chẳng hỏi nguyên do.
Tiểu sư muội làm việc còn cần lý do chắc?
Nàng sai gì thì làm nấy là được rồi!
Thật ra mấy người Giang Tịch rất muốn hỏi, nhưng họ đã cố nhịn lại.
So với việc cảm ứng đá Mộng Li khiến đầu họ đau như sắp nổ, thì việc đào hố nhẹ nhàng hơn nhiều.
Thế là, nhóm đệ tử Nhân tộc hợp sức, cẩn thận đào một cái hố thật to.