Đúng lúc này, mọi người nghe Phượng Khê nói tiếp: “Tần Mộc, trong một đội không thể nói hai lời, chúng ta phải thống nhất hành động, nên trong hai chúng ta, phải có một người đứng ra làm đội trưởng. Ta thấy ta thích hợp hơn, ngươi thấy sao?”
Tần Mộc: “…”
“Tần Mộc, ngươi đừng hiểu lầm. Sở dĩ ta nói vậy, không phải muốn thể hiện ta mạnh hơn ngươi, mà chỉ muốn ôm trách nhiệm vào người mình. Ngươi là người thông minh, ta tin ngươi có thể hiểu nỗi khổ tâm của ta.”
Tần Mộc giật mình.
Tuy Phượng Khê vừa rót cho họ một bát “súp gà cho tâm hồn”, nhưng nếu có thể không đắc tội người khác, thì vẫn đừng đắc tội thì hơn.
Nếu để Phượng Khê đảm nhiệm vai trò đội trưởng, vậy lửa giận của ba lớp kia sẽ tập trung hết lên người nàng.
Hơn nữa, Tần Mộc đã nhìn ra, tuy tu vi của Phượng Khê chẳng ra gì, nhưng lại có cả bụng ý đồ xấu, để nàng làm đội trưởng cũng không tệ.
Vì thế hắn ta chỉ thoáng do dự, rồi đồng ý ngay.
Phượng Khê hỏi các học sinh còn lại của lớp Hoàng: “Các ngươi có ý kiến gì không?”
Không ai hé răng.
Nếu không nhờ Phượng Khê, sợ rằng rất nhiều người trong số họ đã bị loại rồi.
Vì thế, để nàng làm đội trưởng chẳng có gì không tốt cả.
Phượng Khê gật đầu: “Nếu không ai có ý kiến gì, vậy từ giờ trở đi, ta chính là đội trưởng của lớp Hoàng. Về sau đừng gọi tên ta, cứ gọi đội trưởng là được!”
“Để tiện quản lý, ta sẽ chia các ngươi thành năm tổ, các ngươi tự đề cử tổ trưởng đi!”
Mọi người rất nghe lời, bắt đầu chia tổ.
Tần Mộc - người vừa bị loại khỏi vị trí người dẫn đầu - đã vinh quang trở thành tổ trưởng của tổ hai.
Mọi người đang theo dõi qua đá truyền ảnh: “…”
Phượng Khê vốn nên bị đánh hội đồng, nay lại lắc mình trở thành đội trưởng của lớp Hoàng?
Vô lý quá thể!
Tâm trạng của Độc Cô viện trưởng cực kỳ phức tạp. Ông ta cảm thấy, nếu để Phượng Khê ở lại thư viện Thiên Khư thêm một, hai năm nữa, sợ rằng cái chức Viện trưởng của ông ta sẽ phải nhường cho nàng mất thôi.
Sao Nhân tộc lại xuất hiện một yêu nghiệt thế này?
May mà tu vi của nàng thấp, đoán chừng những giai đoạn khảo hạch tiếp theo sẽ không xảy ra chuyện gì nữa đâu.
Lúc này, thời gian nghỉ ngơi đã kết thúc, nhiệm vụ của giai đoạn hai được công bố.
“Các thí sinh có năm canh giờ để hái quả Niết Bàn. Thư viện sẽ căn cứ vào tổng số quả hái được để xếp hạng thành tích.”
Phượng Khê nhìn Tần Mộc: “Tần tổ trưởng, ngươi hãy giới thiệu sơ qua về cây Lôi Kích cho ta nghe đi!”
Trong lúc nhất thời, Tần Mộc chưa kịp phản ứng lại, hắn ta sửng sốt một lát rồi mới nhận ra, hiện tại mình đã không còn là lớp trưởng nữa, mà là… tổ trưởng.
Hắn ta vội đáp: “Cách đây ba trăm dặm có một nơi đặc biệt được mọi người gọi là Vùng đất bị nguyền rủa. Nghe nói nơi này không được Thiên Đạo chúc phúc. Cứ cách vài năm, nơi này sẽ bị sét đánh một lần, nên nơi này rất hiếm có Yểm thú.”
“Nhưng nơi này có một loại Yểm thực đặc biệt, đó là cây Lôi Kích. Sau khi bị sét đánh trúng, cây Lôi Kích chẳng những không c.h.ế.t, mà còn ra hoa kết quả. Quả được kết ra chính là quả Niết Bàn.”
“Nửa năm trước, Vùng đất bị nguyền rủa vừa mới bị sét đánh, nên tất cả cây Lôi Kích đều đã nở hoa, bây giờ đúng độ quả Niết Bàn chín.”
Phượng Khê gật đầu: “Thú vị đấy! Không ngờ trên đời này lại có thứ thích bị sét đánh. Vậy hái quả Niết Bàn có nguy hiểm gì không?”
Tần Mộc đáp: “Sở dĩ cây Lôi Kích có thể chịu được sét là do bản thân nó có thuộc tính Lôi hiếm gặp. Chúng có thể hấp thụ sức mạnh của sét, rồi chuyển hóa thành sức mạnh của bản thân. Hễ cảm nhận được nguy hiểm, là chúng sẽ phóng sét tấn công kẻ địch, thường xuyên có người bị chúng đánh c.h.ế.t. Nếu muốn hái đủ số lượng quả Niết Bàn, thì e rằng chúng ta sẽ phải trả giá lớn đó.”
Phượng Khê khẽ chớp mắt: “Hóa ra là vậy. Cái đó, ta hỏi thêm câu nữa, quả Niết Bàn hái được có phải cũng chỉ cần nộp một nửa thôi không?”
Tần Mộc sửng sốt: “Đúng vậy.”
“Vậy ta đổi cách hỏi khác. Trong quá trình thực hiện nhiệm vụ, nếu chúng ta hái được những loại thảo dược hoặc quả dại khác, thì có cần nộp một nửa không?”
Tần Mộc lắc đầu: “Không cần đâu. Chỉ cần nộp một nửa vật phẩm mà nhiệm vụ yêu cầu thôi, những vật phẩm khác đều thuộc quyền sở hữu của cá nhân.”
Phượng Khê gật đầu: “Thế thì ta yên tâm rồi. Đi thôi, bây giờ chúng ta xuất phát tới Vùng đất bị nguyền rủa nào! Đội trưởng ta đây sẽ dẫn các ngươi đi hái quả Niết Bàn.”
Nhìn vẻ mặt hưng phấn của Phượng Khê hiện rõ trên đá truyền ảnh, trong lòng Độc Cô viện trưởng mơ hồ có một loại dự cảm xấu, nhưng chỉ chốc lát sau, ông ta lại cảm thấy bản thân nghĩ nhiều.
Chỉ đi hái mấy quả Niết Bàn mà thôi, nàng còn có thể bày trò gì?
Đường đi của bốn lớp đã được định sẵn, họ phải đi đúng tuyến đường đã được phân, nếu không sẽ bị tính vi phạm quy định.
Phượng Khê bĩu môi, thế mà lúc trước nói là không có quy tắc, đây không phải quy tắc thì là gì?
Nàng vốn định mặt dày theo đuôi ba lớp khác, phòng trên đường có nguy hiểm thì còn ba lớp kia làm đá kê chân cho họ.
Giờ thì hay rồi, chỉ có thể dựa vào bản thân.