Vẻ mặt mấy người Tần Mộc đờ đẫn, đừng bảo là đệ tử Nhân tộc không cảm ứng được đá Mộng Li, nên định đào trực tiếp, đánh cược vận may đấy nhé?
Độc Cô viện trưởng cũng nghĩ vậy.
Ông ta bật cười thành tiếng.
“Đệ tử Nhân tộc các người thú vị phết nhỉ! Nhất là nha đầu Phượng Khê kia, rất biết cách bày trò.”
Bốn người Hải trưởng lão: “…”
Thôi kệ, ông ta thích nói gì thì nói.
Dù sao thần thức của Nhân tộc yếu hơn Yểm tộc là sự thật mà ai ai cũng biết!
Ban đầu Tần Mộc định không quan tâm, nhưng thấy nhóm Phượng Khê đã đào hơn một trượng mà vẫn chưa có ý định dừng lại, hắn ta không nhịn được mà cất lời khuyên:
“Đá Mộng Li thường nằm ở độ sâu năm thước đến tám thước dưới lòng đất, viên sâu nhất cũng không vượt qua một trượng đâu. Các ngươi đào nữa cũng chỉ tổ phí sức thôi.”
Phượng Khê cười tủm tỉm đáp: “Dù sao cũng rảnh mà, đào chơi chơi g.i.ế.c thời gian cũng được.”
Người của ba lớp khác cũng chỉ chỉ trỏ trỏ về phía này, trên mặt tràn ngập vẻ châm chọc, chế giễu.
Tam hoàng tử Hách Liên Dục Hải càng chẳng kiêng nể gì, trực tiếp cười nhạo thành tiếng: “Quả nhiên Nhân tộc toàn một lũ ngu! Nếu không tại phụ hoàng cứ lo trước lo sau, thì Yểm tộc chúng ta đã sớm hợp tác với Ma tộc chiếm đoạt địa bàn của Nhân tộc rồi!”
Có vài người a dua nịnh hót, lập tức hùa theo: “Tam Hoàng tử nói không sai, Nhân tộc vừa hèn vừa phế. Chi bằng chúng ta tìm cơ hội dạy cho họ một bài học đi!”
Hách Liên Dục Hải cười lạnh: “Có rất nhiều cơ hội dạy dỗ họ, không cần gấp. Chuyện khảo hạch quan trọng hơn nhiều.”
---
Thời gian dần trôi, chỉ còn nửa canh giờ nữa là kết thúc thời gian khảo hạch của giai đoạn đầu tiên.
Trán Tần Mộc ướt đẫm mồ hôi.
Dù họ đến sớm hơn lớp Địa và lớp Huyền, nhưng đoán chừng lớp họ vẫn xếp bét thôi.
Tiếc là nhóm đệ tử Nhân tộc không biết cố gắng. Nếu họ đào được thêm mấy viên thì lớp Hoàng đã có thể leo lên vị trí thứ ba rồi.
Trong lòng hắn ta bắt đầu suy xét xem nên loại những ai…
Đúng lúc này, đội ngũ đào hố hét lớn vì kinh ngạc.
Tần Mộc thoáng mất kiên nhẫn, sao các đệ tử Nhân tộc cứ thích gào rống thế nhỉ?
Nhưng hắn ta vẫn qua xem thử.
Dẫu sao cũng nhờ Nhân tộc, lớp Hoàng mới có thể đi qua rừng cây nhỏ mà không xảy ra thương vong, hắn ta không tiện trơ mắt đứng nhìn.
Chẳng qua chờ tới gần, hắn ta lại phát ra tiếng… lừa hí.
“Hí hí hí hí hí!”
Hắn ta nhìn thấy gì?
Một viên đá Mộng Li to chừng một trượng.
Là thật ư?
Không phải hắn ta đang nằm mơ đấy chứ?
Độc Cô viện trưởng sắp dán sát mặt vào đá truyền ảnh đến nơi.
Đá Mộng Li to cỡ một trượng? Là sự thật ư?
Ối giời ơi, viên này có thể chế tạo bao nhiêu quả cầu khảo hạch đây?
Nhưng nghĩ đến viện, phải chia cho Phượng Khê một nửa viên đá lớn này, trái tim ông ta lại rỉ m.á.u.
Ông ta chỉ hận không thể quay ngược thời gian, để khâu kín miệng Tần Mộc!
Vì sao hắn ta lại nói cho nàng biết chuyện chỉ cần nộp một nửa đá Mộng Li cơ chứ?
Lúc này, bầu không khí ở địa điểm khảo hạch đã nổ tung.
Người của ba lớp khác cũng nhao nhao vây lại xem.
Tuy khảo hạch quan trọng, nhưng nếu không nhìn một cái, họ sẽ thấy tiếc nuối lắm.
Tam Hoàng tử Hách Liên Dục Hải cũng tới, trong mắt hắn ta lộ rõ vẻ tham lam.
Hắn ta xụ mặt nói: “Viên đá Mộng Li này có thể tính vào thành tích của các ngươi, nhưng đây là đồ của Yểm tộc bọn ta, không thể cho các ngươi cầm đi được!”
Phượng Khê liếc hắn ta, chẳng chút sợ sệt đáp trả: “Theo quy định thì ta chỉ cần nộp cho thư viện Thiên Khư một nửa, nửa còn lại thuộc về sở hữu của ta. Ngươi dựa vào đâu mà không cho ta cầm đi?”
Hách Liên Dục Hải cười lạnh: “Dựa vào thân phận Tam hoàng tử Yểm tộc!”
Phượng Khê cười lạnh: “Tam hoàng tử cái rắm! Đây là thư viện Thiên Khư, chỉ có đạo sư và học sinh, không có hoàng tử và dân chúng! Ngươi muốn thể hiện uy phong của hoàng tử thì cút ra ngoài mà thể hiện! Hay là nói, người hoàng tộc căn bản không để Độc Cô viện trưởng của thư viện Thiên Khư vào mắt?”
“Cũng có thể là, trong mắt người hoàng tộc các ngươi, những nhân tài xuất thân bình dân này chỉ là nô lệ không có tôn nghiêm?”
“Ta vẫn luôn cho rằng, sở dĩ thư viện Thiên Khư có thể tồn tại biết bao đời, sừng sững không đổ là nhờ sự công bằng. Bất kể hoàng tử, hoàng tôn hay bá tánh bình dân, chỉ cần có thiên phú, chỉ cần cố gắng nỗ lực, thì đều có thể được đối xử công bằng. Bây giờ xem ra ta đã nghĩ sai rồi.”
“Thư viện Thiên Khư, chẳng qua chỉ là nơi để hoàng gia các ngươi hưởng thụ đặc quyền, thể hiện quyền uy mà thôi.”
Nghe Phượng Khê nói vậy, trên mặt rất nhiều học sinh xuất thân bình dân đều lộ rõ vẻ căm giận.
Ngay cả một số học sinh quý tộc cũng lộ vẻ bất mãn, bởi chẳng ai muốn phải ăn nói khép nép, hạ mình trước người khác cả.