Phượng Khê kể một đống chuyện của Ma tộc, cứ một thật một giả, những chuyện giả do nàng bịa ra đều có liên quan đến Yểm tộc.
Thế nên chờ nàng kể xong, đám học sinh Yểm tộc đều đang chửi Ma tộc là đồ khốn nạn!
Độc Cô viện trưởng khẽ cau mày: có khi nào Phượng Khê đang cố ý châm ngòi quan hệ giữa Ma tộc và Yểm tộc không nhỉ?
Nhưng ngẫm lại thì, một tiểu nha đầu như nàng làm gì có cái gan đó.
Chẳng qua để chắc chắn, ông ta vẫn phái người đi kiểm chứng những lời nàng nói, đồng thời đề cao thêm sự cảnh giác với Ma tộc.
Phượng Khê vốn không trông chờ vào việc chỉ nói vài câu đã có thể chia rẽ Ma tộc và Yểm tộc, nàng chỉ gieo hạt giống nghi ngờ vào lòng họ mà thôi.
Con người ấy mà, luôn thích bổ não.
Chỉ cần họ có suy nghĩ chủ quan rằng Ma tộc không có ý tốt, thì bất kể Ma tộc làm gì, họ đều có thể lý giải ra hàm nghĩa khác.
Lúc này, đám học sinh nghiên cứu trận pháp đã tìm được cách giải trận, cầu thang lên tầng hai xuất hiện trước mắt mọi người.
Nếu tầng một đã có trận pháp, chắc chắn tầng hai cũng có cơ quan.
Cho nên, trong lúc nhất thời, không ai dám dẫn đầu bước lên.
Phượng Khê nhìn Mục Tử Hoài: “Mục sư huynh, huynh đi trước đi!”
Mục Tử Hoài: “…”
Hắn ta nghiến chặt răng: “Được!”
Không còn cách nào khác, ai bảo trước kia hắn ta và Phượng Khê có hiềm khích cơ chứ!
Muốn xí xóa hiềm khích, thì phải thể hiện tốt chút.
Thấy Mục Tử Hoài đồng ý một cách dứt khoát, Phượng Khê cười tủm tỉm nhét vào tay hắn ta một đống bùa chú.
“Mục sư huynh, nếu thật sự có nguy hiểm, cũng đừng quan tâm đến mấy cái quy tắc c.h.ế.t tiệt kia, giữ mạng quan trọng hơn.”
Trong lòng Mục Tử Hoài ấm áp không thôi.
Trước kia hắn ta cũng từng xông xáo dẫn đầu, giúp Thẩm Chỉ Lan biết bao lần, nhưng nàng ta chỉ biết nói vài câu lời hay, chứ chưa từng có hành động thực chất gì.
Chắc hẳn đây chính là nguyên nhân khiến đám người Hình Vu thích Phượng Khê hơn Thẩm Chỉ Lan nhỉ.
Chẳng ai là kẻ ngốc cả.
Chỉ có thể lừa dối nhất thời, chứ không thể lừa cả đời.
Mục Tử Hoài dẫn đầu bước lên cầu thang, đám người Phượng Khê bám sát theo sau.
Học sinh lớp Thiên đưa mắt nhìn nhau, ấn tượng với Nhân tộc lại tốt hơn một chút.
Có can đảm, có trách nhiệm!
Ai chẳng muốn kết minh với những người như vậy cơ chứ!
Lại nhìn Tam hoàng tử đang hôn mê trong góc. Hừ! Thứ gì không biết!
Mục Tử Hoài vốn tưởng bản thân sẽ gặp mai phục, kết quả lại chẳng có chuyện gì xảy ra, hắn ta thành công lên thẳng tầng hai một cách thuận lợi.
Chẳng qua cách bố trí của tầng hai có hơi kỳ lạ.
Đầu thì dày, đầu thì mỏng, trông giống hệt chiếc… quan tài vậy.
Đám người Tần Mộc cảm thấy đen đủi không thôi.
Phượng Khê lại cười nói: “Tốt quá, thăng quan phát tài! Dấu hiệu tốt đấy!”
Mọi người: “…” Nàng biết cách ăn nói thật!
Trong lúc mọi người đang nói nói cười cười, biến cố đột nhiên xảy ra.
Trần nhà xụp xuống, nền nhà nhô lên, rõ ràng muốn ép mọi người thành bánh nhân thịt.
Mà lúc này, cầu thang xuống tầng một đã biến mất không thấy đâu nữa.
Khi mọi người đang định dùng Yểm lực và linh lực chống đỡ, thì Phượng Khê lấy ra một đoạn gỗ cây Lôi Kích.
Ối, vừa khít luôn này.
Cũng không biết do cây Lôi Kích có thuộc tính khắc chế trận pháp hay thế nào, mà trần nhà và nền nhà không có động tĩnh gì nữa.
Nhưng mọi người vừa thở phào nhẹ nhõm xong, vô số Yểm hổ đột nhiên xuất hiện, vồ thẳng về phía họ.
Đương nhiên, những con Yểm hổ kia không phải Yểm thú thực sự, mà là thú trận pháp.
Mọi người và Yểm hổ hỗn chiến!
Phượng Khê trèo lên cột gỗ Lôi Kích, cầm kiếm gỗ chỉ huy mọi người chiến đấu.
Ban đầu học sinh của lớp Thiên không hơi không quen, nhưng tình hình hiện tại không cho phép họ nghĩ nhiều, nên chỉ đành làm theo.
Phượng Khê nói: “Đừng g.i.ế.t hết, để lại con sống, ta muốn tâm sự với nó!”
Mọi người khó hiểu không thôi, nhưng vẫn để lại một con Yểm hổ sống.
Kết quả, con Yểm hổ kia tự dùng móng vuốt c.ứa c.ổ mình, t.ự s.át.
Phượng Khê: “…”
Nàng chỉ muốn tâm sự với nó thôi mà!
Có cần làm đến mức đó không?
Sau khi con Yểm hổ kia tự sát, tầng hai khôi phục dáng vẻ vốn có, hơn nữa còn xuất hiện cầu thang đi lên tầng ba.
Phượng Khê cất gỗ Lôi Kích đi, nói với học sinh lớp Thiên: “Lần này các ngươi dẫn trước đi.”
Đây là một yêu cầu hợp lý.
Người lớp Thiên không tiện từ chối, bèn dẫn đầu bước lên cầu thang.
Phượng Khê và học sinh lớp Hoàng bám sát theo sau.
Lên đến tầng ba, gương mặt ai nấy đều hiện rõ vẻ khiếp sợ.
Bởi nơi này thế mà lại là một cánh đồng hoang vu bất tận.
Rõ ràng đang ở trong tháp, sao lại có cánh đồng hoang vu?
Chẳng lẽ đây là Tu Di giới?
Vốn tưởng sẽ có thú trận pháp xuất hiện, nhưng kết quả lại chẳng có gì cả.
Đám học sinh tinh thông trận pháp nghiên cứu mất nửa ngày, mà vẫn chẳng tìm thấy dấu vết của trận pháp.
Thậm chí có người suy đoán, có khi nào họ đã bị truyền tống tới cánh đồng hoang vu nào đó rồi không?