Mục lục
Xuyên Thành Tiểu Sư Muội Chó Nhất Tông Môn
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhưng điều khiến họ nhục nhã hơn còn ở phía sau.

Phượng Khê chẳng những cướp sạch nhẫn trữ vật và linh kiếm của họ, mà còn cuỗm luôn trâm cài tóc, trang sức,… trên người họ.

Thậm chí còn viết hai chữ “phế vật” lên gương mặt sưng tấy như đầu heo của họ…

Mấy người Tiêu Càn An đâu chịu nổi nỗi nhục này, cả đám tức đến hôn mê.

Bên ngoài đá truyền ảnh, mọi người kinh ngạc đến độ mắt chữ a, mồm chữ o.

Những con rối kia là con rối trận pháp thật ư?

Sao lại có linh trí cao thế?

Nhưng nếu không phải là con rối trận pháp, thì là cái gì?

Nhìn vẻ ngoài đúng là con rối trận pháp mà.

Đoán chừng là gặp cơ duyên bất ngờ nào đó, nên thăng cấp rồi.

Các đạo sư nhanh chóng báo lại tình huống này cho Trang viện trưởng.

Trang viện trưởng cảm thấy để đám học sinh ăn thiệt chút cũng tốt, bởi họ đều quá cao ngạo.

Huống hồ, tuy những con rối trận pháp kia hơi thất đức, nhưng không tổn thương đến tính mạng của học sinh, nên không cần can thiệp.

Lúc này, trong trận pháp, đám người Phượng Khê đang sửa chữa thân thể.

Không sửa không được!

Quân Văn bị c.ụ.t tay, Hình Vu bị c.ụ.t chân, còn Bùi Chu thì r.ơ.i đầu…

May mà trong nhóm họ có người am hiểu luyện khí, nên việc đơn giản như sửa chữa cơ thể này không thành vấn đề.

Cơ thể Phượng Khê chẳng có bất cứ tổn thương nào, nàng đang lục lọi nhẫn trữ vật vừa cướp được.

Chẳng bao lâu sau, nàng đã tìm được một chút linh thạch thượng phẩm, để mấy người Giang Tịch nhét vào khe hở trên người con rối.

Làm vậy cơ thể sẽ “sống” lâu thêm một chút.

Phượng Khê đang lo nghĩ một vấn đề khác.

Đó là làm thế nào để mang số linh kiếm và nhẫn trữ vật này về.

Bởi cơ thể hiện tại của họ đều là trong suốt.

Nếu lôi kiếp ở đây thì tốt rồi.

Con hàng kia có không gian tự thân.

Trong lúc mải mê suy nghĩ, nàng chợt nghe thấy một tiếng động khe khẽ truyền tới từ bụi cỏ cách đó không xa.

Nàng đi qua thì thấy lôi kiếp đang nằm giữa bụi cỏ.

Nó thê thảm vô cùng.

Có thảm hơn ban nãy nhiều.

Màu sắc trên người đã biến thành màu trong suốt.

Phượng Khê mở trận bàn cách ly ra, rồi nói: “Ta không tin người khác, ngươi giúp ta cất kỹ những linh kiếm và nhẫn trữ vật này đi, đợi ra ngoài, ngươi trả lại cho ta.”

Lôi kiếp cảm thấy khó tin với những gì bản thân vừa nghe được.

 

 

Không ngờ nha đầu chó lòng dạ hiểm độc này lại giao những món đồ này cho nó bảo quản!

Nàng tin tưởng nó tới vậy ư?

Không sợ nó nuốt riêng à?

Trong lúc nhất thời, lòng nó dấy lên cảm xúc cảm động khi được người ta tin tưởng.

Sau khi lôi kiếp cất kỹ đồ đạc, Phượng Khê bảo nó chui vào tay áo mình.

Nàng cảm thấy nếu chỉ dựa vào mấy người các nàng, thì tốc độ loại học sinh quá chậm.

Bởi tu vi của đối phương cao hơn, nhân số cũng đông hơn các nàng.

Sở dĩ các nàng thắng được, nguyên nhân lớn là đánh úp bất ngờ.

Nên, nàng chuẩn bị tuyển thêm đồng đội.

Nàng dẫn theo đám người Giang Tịch tìm kiếm thú trận pháp.

Chẳng bao lâu sau đã tìm thấy một con Thương Lan Huyền Sư.

Phượng Khê khởi động trận pháp cách ly, rồi bắt đầu công cuộc tẩy não: “Bọn ta là con rối trận pháp, ngươi là thú trận pháp, chúng ta có chung nguồn cội, nói là huynh muội ruột cũng không quá.”

“Cuộc đời này bất công như thế đấy, chẳng lẽ ý nghĩa tồn tại của con rối trận pháp và thú trận pháp chúng ta chỉ để rèn luyện đám học sinh kia ư? Không! Ta muốn đấu tranh! Ta muốn khởi nghĩa! Ta muốn cho họ biết, chúng ta có sinh mệnh, có suy nghĩ!”

“Chúng ta phải đảo khách thành chủ, chủ động tấn công họ, loại hết họ khỏi cuộc khảo hạch này. Từ đó, chúng ta sẽ có thể làm chủ địa bàn này…”

Thương Lan Huyền Sư ngơ ngác trợn tròn mắt, nhanh chóng bị thuyết phục, trở thành thú trận pháp đầu tiên mà Phượng Khê “chiêu mộ” được.

Có con đầu tiên, thì những con sau dễ làm hơn nhiều.

Nàng sẽ thuyết phục bằng lời nói trước, nếu nói mãi không thông, thì mới dùng đến nắm đấm.

Cứ thế, cho đến khi hình ảnh của đám người Phượng Khê lại lần nữa xuất hiện trên màn chiếu của đá truyền ảnh, họ đã cưỡi trên người thú trận pháp rồi.

Phía sau còn có một đoàn thú trận pháp đi theo…

Nhóm học sinh đứng đối diện họ bị dọa tới choáng váng.

Chuyện gì thế này?

Họ đã chạm mặt đại quân thú trận pháp rồi ư?

Cuộc khảo hạch lần này biến thái tới vậy cơ à?

Chỉ là một cuộc khảo hạch bình thường thôi mà, sao họ cứ có cảm giác như muốn lấy mạng họ vậy?

Phản ứng đầu tiên của nhóm học sinh là bóp nát ngọc bài, nhanh chóng bỏ chạy khỏi nơi đây.

So với thành tích, thì mạng sống quan trọng hơn nhiều.

Tiếc là họ căn bản không có cơ hội bỏ chạy.

Đám thú trận pháp nhanh chóng bao vây, chỉ chớp mắt đã khiến họ mất năng lực phản kháng.

Mấy người Giang Tịch thì nhanh lẹ cuỗm sạch những đồ vật đáng giá trên người họ, còn không quên viết hai chữ “phế vật” lên gương mặt sưng thành đầu heo của họ.

Khiến họ tức điên lên!

Đạo sư thiết kế khảo hạch lần này bị thần kinh đấy à?

Đây đâu phải khảo hạch, đây rõ ràng là sỉ nhục!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK