Tuy đối với các tu sĩ, ba trăm dặm chẳng đáng là bao, nhưng càng tới gần Vùng đất bị nguyền rủa, khí hậu càng khắc nghiệt.
Một khắc trước mặt trời vẫn treo cao, thế mà giờ đây đã lạnh tới độ run cầm cập.
Thi thoảng còn có gió thổi vù vù, khiến mọi người không mở nổi mắt.
Không chỉ vậy, trên đường họ còn bị đủ loại Yểm trùng tấn công.
Cũng may họ đã vượt qua một qua một cách thuận lợi.
Trải qua vài trận chiến, nhóm Phượng Khê và học sinh lớp Hoàng ngày càng ăn ý hơn.
Đương nhiên, thân là người chỉ huy, Phượng Khê chỉ cần cầm kiếm gỗ đứng một góc khua tay múa chân là được, căn bản không cần ra tay.
Cuối cùng cũng đến Vùng đất bị nguyền rủa.
Diện tích của nơi này cực kỳ rộng lớn, đến độ dù người của bốn lớp đều đã tới, nhưng lại không nhìn thấy nhau.
Do cứ cách vài năm lại bị sét đánh một lần, nên thực vật nơi đây khá thấp bé, cây Lôi Kích rất dễ thấy.
Lá cây đỏ sẫm và quả Niết Bàn vàng rực đã tăng thêm chút sức sống cho nơi này.
Ừm, đó là suy nghĩ riêng của Phượng Khê.
Chứ người khác chẳng cảm nhận được chút sức sống nào, chỉ cảm thấy yêu dị mà thôi.
Bởi khi lay động, lá cây Lôi Kích sẽ phát ra tiếng roẹt roẹt, rõ ràng có chứa sức mạnh lôi điện.
Nếu bị sức mạnh đó bổ vào người, kiểu gì cũng cháy đen thành than cho xem.
Hơn nữa, cây Lôi Kích có lãnh thổ riêng, khu vực họ đang đứng chỉ thấy có mỗi một cây Lôi Kích.
Tần Mộc nói nhỏ với Phượng Khê: “Đội trưởng, tiếp theo chúng ta nên làm gì bây giờ?”
Phượng Khê không đáp mà hỏi lại: “Ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?”
Tần Mộc đáp ngay: “Ta cảm thấy tốt nhất chúng ta nên chia thành hai đội, một đội hấp dẫn sự chú ý của cây Lôi Kích, đội còn lại nhân cơ hội hái quả Niết Bàn. Tuy rất có thể sẽ xảy ra một vài thương vong, nhưng đó cũng là chuyện không thể tránh khỏi.”
Phượng Khê lắc đầu: “Chúng ta là một tập thể, tính mạng của mỗi đồng học đều vô cùng quý giá. Dù có phải từ bỏ nhiệm vụ, cũng không được để con người trở thành vật hi sinh. Nhớ cho kỹ, dù gặp phải bất cứ chuyện gì, thì mạng sống vẫn là quan trọng nhất.”
Tần Mộc sửng sốt.
Từ trước đến nay, họ vẫn luôn được dạy rằng cá lớn nuốt cá bé.
Nếu ngươi bị thương hoặc mất mạng, thì đó là do ngươi không có năng lực, không thể trách người khác!
Nhưng Phượng Khê lại nói mạng sống là quan trọng nhất, không được để các đồng học trở thành vật hi sinh.
Các học sinh của lớp Hoàng cũng ngẩn người.
Bên ngoài đá truyền ảnh, Độc Cô viện trưởng lạnh lùng nói: “Phượng Khê này biết mê hoặc lòng người thật đấy. Cái gì mà không để con người trở thành vật hi sinh, chuyện ngay cả Nhân tộc các ngươi cũng không làm được, còn không biết xấu hổ lấy ra dạy đời người khác!”
Hải trưởng lão liếc ông ta: “Ngươi đâu phải Nhân tộc, sao ngươi biết bọn ta không làm được?”
Độc Cô viện trưởng: “…”
Tuy ông ta không phải Nhân tộc, nhưng ông ta có mắt, có tai mà!
Ai chẳng biết Nhân tộc thích nội chiến!
Không nói đâu xa, chỉ riêng bốn tông lớn đã đấu như gà chọi rồi.
Nhưng hiện tại điều ông ta quan tâm hơn là Phượng Khê sẽ dùng cách gì để hái quả Niết Bàn.
Nói thì hay lắm, nhưng nếu thực lực không theo kịp, thì sẽ thành chê cười.
Tần Mộc vừa phục hồi lại tinh thần cũng đang hỏi Phượng Khê: “Đội trưởng, vậy ngươi nói xem làm sao bây giờ?”
Phượng Khê cong môi cười.
Không biết vì sao, Tần Mộc cảm thấy nụ cười của nàng có hơi… âm hiểm.
Phượng Khê rút ra khỏi nhẫn trữ vật mấy bó sợi sắt thật to, bảo mấy người Giang Tịch bện thành mấy sợi dây sắt dài. Một đầu của sợi dây uốn thành vòng tròn, đầu còn lại cắm xuống đất.
“Nào! Chúng ta đồng tâm hiệp lực tròng những vòng tròn này vào cây Lôi Kích!”
Vẻ mặt đám người Tần Mộc hiện rõ vẻ hoang mang, làm vậy để làm gì?
Nhưng thấy mấy người Nhân tộc đã bắt đầu thực hiện, họ chỉ đành tiến lên giúp đỡ.
Phượng Khê híp mắt nhắm thật chuẩn, sau đó chỉ huy mọi người ném vòng, ném xong là chạy ngay.
Không thể không nói, trình độ ném vòng của mọi người không tệ. Trừ một chiếc vòng ném trượt, tất cả những chiếc còn lại đều trúng.
Thấy bản thân bị tròng mấy chiếc vòng, cây Lôi Kích tức giận không thôi.
Nó liều mạng rung cành lá để thoát khỏi vòng tròn.
Sức mạnh tia sét tạo thành những tia lửa nhỏ.
Kết quả, tất cả sức mạnh tia sét đều bị vòng tròn sắt hấp thụ, rồi dẫn xuống lòng đất.
Cây Lôi Kích ngơ ngác!
Chuyện gì thế này?
Linh trí của nó có hạn, nên chỉ có thể liều mạng rung cành.
Và kết quả của hành động này là, nó đã hao hết sức mạnh của sét.
Khi cành lá chạm vào nhau, đã không có tia lửa điện nữa.
Phượng Khê khẽ búng tay!
“Đi hái quả nào!”
Đám người Tần Mộc vẫn chưa hết hoang mang.
Làm thế cũng được ư?
Nhưng họ vẫn đi theo Phượng Khê tới gần cây Lôi Kích, bắt đầu hái quả Niết Bàn.
Cũng chẳng khác khi hái những loại quả bình thường là bao.
Phượng Khê còn nhân cơ hội nếm thử hai quả.
Mấy người Giang Tịch lại ngại không dám ăn.
Bởi tổng cộng cũng chẳng có nhiều.