Mục lục
Thái Cổ Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tần Vấn Thiên thật sự không biết nên xử lý chuyện Tinh Thần quả như thế nào, ánh mắt hắn nhìn về phía Thiên Mộng Ngữ. Thật ra hắn không quen biết gì với Thanh Vân Các, chỉ quen biết Thiên Mộng Ngữ thôi.

- Cô thấy thế thế nào?

Tần Vấn Thiên hỏi Thiên Mộng Ngữ.

- Mộng Ngữ tiểu thư, người này lừa gạt chúng ta chiếu cố, đáng lý ra phải để chúng ta phân chia Tinh Thần quả, huống hồ…

Cô ta nhìn thoáng qua đoàn người Mộ Bạch Phi, những người này cũng đang nhìn chằm chằm Tinh Thần quả. Có được Tinh Thần quả quả thật có thể bù lại phần nào mặt nhân số, cho dù người này là tu sĩ Nguyên Phủ cảnh thì khi có đủ Tinh Thần quả mới thể sử dụng một ít thần thông công kích có uy lực mạnh mẽ.

Thiên Mộng Ngữ cau mày, nhìn vào mắt Tần Vấn Thiên, cuối cùng nói:

- Thôi vậy, quen biết với nhau cả, chia đều đi.

Thiên Mộng Ngữ cũng không muốn so đo nhiều làm gì, huống hồ bên các cô có bốn người, mà Tần Vấn Thiên chỉ có hai người, dù là chia đều cũng là bên cô được nhiều hơn.

Còn thật sự trong lòng Thiên Mộng Ngữ cũng nghĩ đáng lý do bên các cô phân chia Tinh Thần quả mới đúng, dù sao bên cô cũng rơi vào tình cảnh xấu hơn Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành. Nếu đổi lại thành người khác thì e rằng căn bản không cần chia đều, mà sẽ trực tiếp đối phó với hai người Tần Vấn Thiên luôn.

Tần Vấn Thiên bây giờ đã không còn ngây thơ chất phác như thuở ban đầu nữa, hắn nghe lời nói của Thiên Mộng Ngữ liền biết suy nghĩ của cô là gì. Ai ngờ cô gái bên cạnh Thiên Mộng Ngữ lại lên tiếng phản bác:

- Không được đâu tiểu thư, bây giờ đang có kẻ thù bên ngoài, chia đều với hắn chẳng phải là tặng cho người khác à? Chẳng lẽ trông mong bọn họ có thể chống đỡ nổi hay sao.

Cô gái kia có dung mạo thanh tú, thoạt nhìn đúng là có phần xinh đẹp, nhưng vẻ mặt hiện tại đúng là khiến Tần Vấn Thiên vô cùng chán ghét.

Tần Vấn Thiên lập tức lấy ra vài trái Tinh thần quả đưa cho Thiên Mộng Ngữ, nói:

- Yên tâm đi, ta sẽ không liên luỵ Thanh Vân Các các cô đâu, vài trái Tinh Thần quả này coi như ta tặng cho cô đấy.

Vừa nói, ánh mắt hắn vừa quét nhìn ba người phía sau, lạnh nhạt lên tiếng:

- Nếu các cô đã thích phân chia rõ ràng như vậy thì Tinh Thần quả này là do ta tìm được, dựa vào cái gì phải cho các cô chứ. Muốn cậy mạnh lên cướp thì ta cùng chìu.

Tần Vấn Thiên nắm tay Mạc Khuynh Thành nhảy về sau, hiển nhiên hắn cũng đang rất tức giận.

- Ngươi! Cái thứ gặp lợi quên nghĩa, nếu không có chúng ta ngươi có thể sống được sao?!

Trong mắt cô gái kia lóe lên sát khí, ngón tay chỉ về phía Tần Vấn Thiên, tức giận đến nói không nên lời. Tần Vấn Thiên này đúng là làm càn.

- Câm miệng.

Tần Vấn Thiên quát lớn một tiếng, rồi lạnh lùng nói:

- Lúc bị phục kích hai người chúng ta bị năm tên cường giả đuổi giết, chẳng lẽ không phải tự mình giải quyết sao, khi nào thì cần các cô bảo vệ chiếu cố chứ?

- Ha hả, Tần huynh, chuyện của các huynh trước tiên cứ bỏ qua một bên đi. Ta giới thiệu huynh vào đồng minh của mình, có phải nên giao Tinh Thần quả cho chúng ta không?!

Y Tương lạnh giọng nói, vừa gặp được bảo vật thì những người này đã bắt đầu cãi nhau rồi, dù sao thì không ai biết theo sẽ gặp phải chuyện gì trên con đường thí luyện tiếp nữa.

Tần Vấn Thiên thấy Âu Dương Cuồng Sinh đứng bên cạnh, không ai dám kiếm chuyện với hắn dù cho một mình Âu Dương Cuồng Sinh lấy được rất nhiều Tinh Thần quả. Những người này đều xem mình như quả hồng mềm có thể tuỳ tiện muốn bóp thì bóp à?

- Ngươi nghĩ nhiều rồi.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn Y Tương, rồi dẫn Mạc Khuynh Thành đi về phía trước.

- Ha ha, giao Tinh Thần quả trên người các ngươi ra đây.

Một gã kiếm khách Yến Châu bên cạnh Mộ Bạch Phi tiến lên nhìn nhìn về phía Thanh Vân các và hai người Tần Vấn Thiên, bình tĩnh lên tiếng. Trong mắt hắn ta lộ ra vẻ cao ngạo lẫn không hề xem ai ra gì.

- Chạy!

Tần Vấn Thiên nắm lấy tay Mạc Khuynh Thành chạy về phía trước, không muốn tiếp tục dây dưa với đám người này.

- Chúng ta cũng chạy!

Thiên Mộng Ngữ mở miệng hét lên, lập tức cũng xoay người chạy đi. kiếm khách Yến Châu thấy hành động của họ thì cười lạnh, lập tức chạy đuổi theo sau.

Âu Dương Cuồng Sinh vẫn đứng tại chỗ, trên mặt lộ vẻ hứng thú, nghe người ta nói, mỗi lần ở thí luyện tiên trì xuất hiện Tinh Thần quả đều sẽ dẫn đến tranh đoạt chia phần. Dù sao trong mắt mọi người, Tinh Thần quả cũng là bảo vật, nhưng sự tồn tại của nó có lẽ cũng là tai nạn, là một loại khảo nghiệm với lực lượng của bản thân.

Quay đầu lại, Âu Dương Cuồng Sinh nhìn thấy có rất nhiều người lục tục chạy đến. Hắn thấy có người của Thú Vương điện, người của Thiên Yêu tông, còn có người của Vương gia thành Binh Châu nữa, xem ra trận tranh đoạt này sẽ rất náo nhiệt đây.

- Âu Dương Cuồng Sinh.

Đoàn người của Vương gia dừng lại, Vương Tiêu dẫn đầu liếc nhìn Âu Dương Cuồng Sinh một cái, lập tức lại thấy được cổ thụ bên vách núi, trong mắt loé lên tia sáng sắc bén, nói:

- Ngươi hái được Tinh Thần quả rồi sao?

Âu Dương Cuồng Sinh liếc nhìn Vương Tiêu, hắn biết, người này một khi điên lên thì ai cũng phải kiêng kị nhường hắn ta ba phần. Trên môi Âu Dương Cuồng Sinh nở một cười lạnh, hắn cũng chạy về phía trước.

Trên con đường lớn rộng rãi, có vô số cường giả đang chạy như điên. Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành chạy phía đầu, nhưng sắc mặt của họ lại hoàn toàn không đẹp chút nào. Vì phía trước họ là một vách núi cực kỳ lớn, đỉnh núi xuyên thẳng qua mây mù trên trời cao, cũng không biết núi cao bao nhiêu, chỉ có một con đường đi ở giữa mà thôi.

Nhưng lúc này con đường duy nhất đó toả ra một lực hút cực kỳ kinh khủng, có một cơn lốc xuất hiện gầm rú càn quét hư không, trông có vẻ cực kỳ đáng sợ.

Tần Vấn Thiên và Mạc Khuynh Thành buộc phải dừng lại, nhìn vách núi đâm thẳng trời xanh phía trước, sắc mặt không vô cùng khó coi.

- Muội cầm lấy, cẩn thận một chút.

Tần Vấn Thiên lấy vài trái Tinh Thần quả ra lén nhét cho Mạc Khuynh Thành. Cô nhận lấy Tinh Thần quả, nhẹ nhàng gật đầu. Hai người xoay người lại, lập tức nhìn thấy cát bụi mù mịt phía xa, dẫn đầu chính là đoàn người Thanh Vân các. Khi họ đến gần hai người, thấy vách núi trước mặt, sắc mặt cũng rất khó coi.

Nơi này cư nhiên có một vách núi chọc trời, thế này thì khó tránh khỏi phải đụng mặt với đám cường giả đang chạy tới. Mà thân là người sở hữu Tinh Thần quả bọn họ sẽ bị xử lý đầu tiên.

Đám người Mộ Bạch Phi chạy đến nhưng vẫn chưa vội ra tay ngay. Bọn họ cũng phát hiện ra phía sau liên tục có người chạy đến, không bao lâu sau có rất nhiều cường giả lục tục chạy đến trước vách núi kia, chia ra mà đứng, ai nấy đều mang mưu đồ.

Âu Dương Cuồng Sinh nhìn thoáng qua đám người kia rồi lại nhìn Tần Vấn Thiên. Đây đều là do cái tên tvv này gây ra, nếu như không phải hắn thu lấy bia Hoàng Tuyền kia đi thì chẳng có mấy người đi được đến chỗ này rồi.

“Thiên Mộng Ngữ của Thanh Vân các, thứ kia cô giữ không được đâu, giao ra đây đi.

Mộ Bạch Phi bước lên trước nhìn về phía tmn nói. Trong giọng nói lộ ra một cỗ kiêu ngạo, hai gã kiếm khách Yến Châu đứng bên cạnh hắn cũng bước lên, lại có một cỗ kiếm ý dữ dội bùng lên đánh thẳng về phía bốn người Thanh Vân các.

- Thế thì phải thử mới biết.

Sắc mặt của tmn cũng rất khó coi.

Ba người Mộ Bạch Phi tiếp tục bước lên, kiếm khí càng dữ dội hơn, sau đó Tinh Hồn của bọn họ lập tức phóng ra, kiếm ý chói lóa ngập tràn không gian.

Tinh Hồn của kiếm khách Yến Châu đều là kiếm Tinh Hồn, chỉ có điều Tinh Hồn hệ kiếm khác nhau thôi. Vì ngôi sao võ mệnh hệ kiếm mà họ kết nối đều khác nhau.

Chỉ thấy ba người sóng vai tiến tới, một tay cầm kiếm đâm về phía trước. Chỉ trong chớp mắt đã có vô số lợi kiếm sắc bén gào thét phóng ra, kiếm phong đáng sợ bạo phát, phá vỡ tất cả những thứ đang cản trở trước mặt chúng nó.

- Kiếm khí mạnh thật.

Đoàn người lập tức cảm giác rung động sâu sắc, trong tay Thiên Mộng Ngữ cũng xuất hiện một thanh kiếm, cô lập tức sử dụng kiếm thuật Sinh Tức Cửu Kiếm.

Chỉ thấy kiếm của cô múa lượn, không ngừng đâm về phía trước ngăn cản lợi kiếm, đồng thời cô gái bên cạnh Thiên Mộng Ngữ cũng cùng lúc phát động công kích, đối mặt với kiếm phong đáng sợ đã lao tới.

- Vèo vèo vèo!

Thanh âm gào thét của kiếm khí cực kỳ chói tai, không gian chiến đấu bị bao phủ bởi một cơn lốc. Ba tên kiếm khách Yến Châu tiếp tục công kích về phía trước, mỗi một bước đi trên người đều phóng ra kiếm khí đáng sợ, ngón tay của chúng không ngừng chớp động, kiếm ý đáng sợ kia tựa như, càng ngày càng mạnh.

Tần Vấn Thiên nhìn hai bên giao phong, trong lòng thầm nghĩ không hổ là kiếm khách của thế lực bá chủ. Ba tên kiếm khách Yến Châu này bất cứ người nào cũng đủ thực lực để xưng bá ở Quân Lâm yến của Sở quốc, thậm chí có thể nói là còn mạnh hơn cả lúc hắn tham gia Quân Lâm yến nữa. Nhưng còn hiện tại Tần Vấn Thiên sẽ không cho rằng mình yếu hơn họ.

Tần Vấn Thiên hôm nay không biết đã mạnh hơn lúc tham gia Quân Lâm yến bao nhiêu lần rồi.

- Tần huynh, thực lực của kiếm khách Yến Châu huynh đã nhìn thấy rồi đấy. Thức thời mới là trang tuấn kiệt, bây giờ giao ra vẫn còn kịp đấy.

Y Tương đi đến trước mặt Tần Vấn Thiên, nhỏ giọng nói, vẻ mặt vô cùng đáng khinh.

Tần Vấn Thiên quét mắt nhìn Y Tương một cái, chỉ phun ra một chữ:

- Cút!

Sắc mặt Y Tương đen lại, trở nên lạnh lẽo ngoan độc, hắn ta nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên, rồi lại nhìn về phía Mạc Khuynh Thành:

- Tần huynh, huynh chết cũng chẳng sao, nhưng cũng đừng làm ảnh hưởng đến giai nhân chứ.

Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vẻ mặt âm ngoan của Y Tương, trong mắt loé lên một tia sáng sắc bén lạnh lẽo. Y Tương thấy vậy thì trong lòng bỗng kiêng kị, thiếu niên bình thản kia một khi cau mày thì đôi mắt yêu tuấn ấy sẽ cho người ta cảm giác áp bức vô hình.

- Chúng ta giao ra.

Một lúc sau, ở chiến trường bên kia, Thiên Mộng Ngữ và ba người còn lại bị kiếm khách Yến Châu ép đến góc vách núi, phía sau hoàn toàn không có đường lùi. Kiếm khí vây quanh cũng càng thêm cường đại, bọn họ cũng chỉ có thể giao Tinh Thần quả ra.

- Phập!

Máu tươi chớp mắt bắn ra, chỉ thấy một người phía sau Thiên Mộng Ngữ bị kiếm quang xuyên thấu, chết ngay tại chỗ. Thiên Mộng Ngữ thấy vậy thì sắc mặt cứng ngắc, trông vô cùng khó coi.

Nhưng cũng ngay lúc đó kiếm ý tiêu tán, Mộ Bạch Phi bình tĩnh nói:

- Sớm biết như thế thì phản kháng làm gì chứ.

Thanh âm của hắn ta vẫn kiêu ngạo như cũ, đưa tay ra trước mặt Thiên Mộng Ngữ.

Thiên Mộng Ngữ xanh mặt lấy Tinh Thần quả trên người ra ném cho Mộ Bạch Phi. Mọi người đến sau nhìn cảnh tượng này mới biết thì ra đang tranh đoạt Tinh Thần quả.

- Không thể chỉ có một ít như vậy được.

Mộ Bạch Phi bình tĩnh nói, cô gái bên cạnh Thiên Mộng Ngữ lập tức chỉ về phía Tần Vấn Thiên, nói:

- Ở trong tay hắn có không ít, còn quả trên cây khác thì toàn bộ ở chỗ Âu Dương Cuồng Sinh, các ngươi có bản lĩnh thì đi mà lấy.

Tần Vấn Thiên nhướng mày, liền thấy Mộ Bạch Phi kia nhìn về phía hắn, bình tĩnh nói:

- Tinh Thần quả đâu?

Ánh mắt hắn ta vẫn tràn đầy kiêu ngạo như trước, tất cả Tinh Thần quả hắn đều muốn hết, nếu không bọn họ không đủ để chia phần.

- Ha ha, Tần huynh, nếu thật sự chọc giận Mộ huynh thì sợ là khó giữ được mạng đấy.

Y Tương cáo mượn oai hùm nói lời uy hiếp.

- Vậy ngươi có tin ta lấy mạng của ngươi trước không?

Ánh mắt Tần Vấn Thiên càng ngày càng thêm yêu dị, thanh âm bình tĩnh khiến sắc mặt Y Tương trở nên khó coi hơn.

- Trên người hắn chắc chắn có không ít Tinh Thần quả, các ngươi chia đi.

Mộ Bạch Phi nói với những người đi theo sau khiến cho hai mắt đám người đó toả sáng.

Hiển nhiên, Mộ Bạch Phi biết với tình hình hiện tại không thể độc chiếm một mình, các thế lực khác không ai bỏ qua Tinh Thần quả cả. Hoàn toàn không có khả năng để ba người họ ăn trọn một mình đươc, không thấy ánh mắt những kẻ đó đều đang nhìn chằm chằm hắn ta sao.

Hơn nữa với kiêu ngạo của bọn họ thì sẽ khinh thường ra tay giết chết kẻ không danh tiếng, hình như Tần Vấn Thiên kia đi theo đoàn người Thanh Vân các thì phải.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK