Rút Thần Binh Đại Phủ ra, Long Bác giải phóng Tinh Hồn của hắn ta, Đại Phủ Tinh Hồn như hòa quyện vào thần binh trong tay, nhuệ khí bá đạo càng hiển hiện rõ nét, lần trước Tần Vấn Thiên đã gây cho hắn ta áp lực không nhỏ, lần này nên cẩn thận thì hơn.
Người bên cạnh hắn ta lần lượt phóng Tinh Hồn của mình ra, sẵn sàng nghênh chiến, Phàm Nhạc lặng lẽ kéo dài khoản cách, tế xuất Cung Tiễn Tinh Hồn ra.
Tần Vấn Thiên ung dung thu thanh chủy thủ trong tay lại rồi móc một đôi găng tay ra, găng tay màu bạc phản chiếu ánh sáng lấp lánh cực kỳ rực rỡ và chói mắt.
Đây là thần binh mà Tần Vấn Thiên đã luyện chế cho chính mình, hắn chầm chậm đeo găng tay vào. Người thiếu niên này vẫn luôn an tĩnh và điềm đạm như thế.
- Cẩn thận một chút.
Long Bác nói với đồng bọn của mình, còn Tần Vấn Thiên lại thản nhiên xoay người lại nhìn về phía đám vừa truy sát Triệu Nghị, cười rạng rỡ với bọn chúng. Gương mặt đám người kia đều lộ ra vẻ là lạ, sự bình tĩnh của thiếu niên tuấn tú này làm cho người ta cảm thấy hơi sợ hãi. Nụ cười trong sáng bình thản kia lại mang theo sự bình tĩnh không mấy thích hợp với độ tuổi của hắn.
Đột nhiên có một đống dây leo lập tức bò lên người Tần Vấn Thiên, quấn lấy cơ thể hắn ngay tức khắc rồi kéo mạnh.
Long Bác và những người khác nhìn thấy cảnh đó thì sát khí trực tiếp bùng lên, bước lên phía trước một bước. Đúng vào lúc này, có chín mũi tên giáng từ trên trời xuống, lao thẳng tới Long Bác và những người khác. Long Bác giơ đại phủ lên, chém thật mạnh, thế như phá núi, điên cuồng vô cùng.
Đồng thời, cường giả sở hữu Tinh Hồn cổ thụ kia cuốn cơ thể Tần Vấn Thiên về phía bên cạnh hắn ta, ánh mắt hắn ta lóe lên sắc lạnh, một con dao gỗ sắc bén đâm thẳng về phía tim của Tần Vấn Thiên.
Cơ thể của Tần Vân Thiên lại lơ lửng theo dây leo kia, thân thể của hắn tựa như ảo ảnh, thế mà lại có chút cảm giác mơ hồ, khiến cho đồng tử của người đó co rụt lại. Dây leo quấn quanh Tần Vấn Thiên buông ra. Tần Vấn Thiên đang mượn lực của dây leo tiến gần hắn ta.
- Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, Hàng Long quyền nổ ầm ầm, Long Trảo điên cuồng đập nát con dao gỗ sắc bén. Một đường long trảo màu bạc lóe lên trên không trung, yết hầu của người có Tinh Hồn cổ thụ lập tức ứa máu, không thể cầm lại được.
- Luân Mạch tầng ba.
Mặt Long Bác tái nhợt đi, từng mũi tên điên cuồng bắn về phía hắn ta, làm cho hắn ta không thể để tâm đến thứ khác.
Sau khi Tần Vấn Thiên đánh chết một người thì bốn người khác đồng thời xông lên tấn công. Nhưng chỉ trong nháy mắt, Tần Vấn Thiên giẫm chân làm mặt đất rung chuyển, mặt đất như đảo điên, ba phần tinh thần Luân Mạch có vô số thần nguyên cuồn cuộn kêu gào, sau đó lập tức bộc phát ra từ trong lòng bàn tay của hắn, lại thêm được đôi găng tay thần binh này tăng phúc.
Trên không có từng đạo chưởng ấn lớn như đang chồng lên nhau, con sóng chưởng ấn vô số lớp phát ra tiếng gầm lớn, tất cả các đòn tấn công đều bị nghiền nát bấy, bốn người trước mặt Tần Vấn Thiên lộ vẻ hoảng sợ.
- Ầm ầm!
Luân Hải Ấn với sức công phá khủng khiếp đánh vào người bọn chúng, lập tức đánh nát bốn người họ chỉ bằng một đòn.
Phàm Nhạc không tiếp tục bắn tên nữa, nhưng Long Bác vẫn đang thầm run rẩy, nhìn thấy Tần Vấn Thiên đánh thẳng về phía hắn thì trong mắt hắn ta hiện lên sự sợ hãi.
- Lùi chính là chết.
Long Bác giận dữ gào lên, bổ xuống một búa tựa như khai thiên lập địa, chém hết tất cả. Tần Vấn Thiên không tránh né, bàn tay đang đeo găng tay của hắn lại đánh Luân Hải ấn ra. Chiếc rìu lớn kia lập tức bị đánh bay, tay Tần Vấn Thiên lập tức chộp lấy cổ họng của Long Bác, đồng thời cơ thể tiếp tục xộc thẳng về phía trước.
- Rắc!
Long Bác bị Tần Vấn Thiên siết cổ đẩy về phía sau, trực tiếp đâm gãy nát cả một cây đại thụ. Khí huyết hắn ta quay cuồng, sắc mặt trắng bệch.
- Đừng giết ta.
Long Bác vừa dứt lời thì chiếc găng tay màu bạc kia đã xẹt qua cổ họng của hắn ta, hai mắt hắn ta lập tức trợn lên chứa đầy tuyệt vọng. Hai tay ôm lấy yết hầu, người dựa vào cây đại thụ kia rồi trượt dần xuống.
- Hô…
Đám người truy sát Triệu Nghị cảm thấy toàn thân căng cứng, nụ cười thoải mái trên mặt biến mất tăm. Vẻ mặt đanh lại, chúng cảnh giác nhìn thiếu niên đang xoay người lại.
Bọn chúng không thể ngờ tên thiếu niên thoạt nhìn có vẻ lặng lẽ bình thản lại ra tay tàn nhẫn, khủng khiếp như vậy. Không hề nương tay chút nào.
- Đi thôi.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười với Phàm Nhạc, rồi nhấc chân rời đi. Phàm Nhạc bước nhanh về phía trước, rời khỏi nơi này. Lúc này những người kia mới thở phào nhẹ nhõm, chỉ thấy một người trong đó nhìn bóng lưng Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, con ngươi vẫn khó nén rúng động.
- Về sau gặp phải người này thì cứ tránh đi, đừng có dây vào.
Người đó nói xong thì những người khác nhao nhao gật đầu. Bọn họ thường xuyên mạo hiểm ở Hắc Ám Sâm Lâm, đã sớm quen với sự giết chóc lạnh lùng. Nhưng nhìn thấy vẻ bình tĩnh lúc thiếu niên kia khi giết người vẫn làm cho bọn họ cảm thấy hoảng sợ.
- Nếu như không chết, sau này chắc chắn hắn sẽ làm nên chuyện lớn.
Lại có một người thấp giọng nói.
Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc sóng bước trong rừng, chỉ thấy ánh mắt của Phàm Nhạc liên tục đánh giá Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên.
- Nhìn cái gì, ghen tị vì ta đẹp trai hơn ngươi sao.
Tần Vấn Thiên nhìn Phàm Nhạc rồi cười nói.
Phàm Nhạc lắc đầu:
- So với lần đầu tiên ta gặp ngươi thì dường như ngươi thay đổi rất nhiều.
- Lúc đó hình như ngươi đang chất chứa tâm sự, mặc dù cũng rất tàn ác với kẻ địch, nhưng không có sự bình tĩnh quyết đoán như bây giờ.
- Con người luôn thay đổi mà.
Tần Vân Thiên cười nói:
- Chẳng lẽ ngươi không thế sao, còn bày đặt ra vẻ nghiêm trang như thế nữa.
Hai tay Phàm Nhạc ôm phía sau đầu, hơi ngửa đầu lên, cười tủm tỉm:
- Đúng thế, ai cũng sẽ thay đổi, trở nên phù hợp với thế giới này hơn, nhưng một ngày nào đó, liệu chúng ta có thay đổi đến mức không tìm lại được chính mình hay không.
- Ở trước mặt huynh đệ, ta mãi mãi vẫn là ta của thuở ban đầu, cho dù tương lai có ra sao đi nữa.
Tần Vấn Thiên nhìn về phía Phàm Nhạc. Tuy trên mặt hắn dính toàn bụi bặm, nhưng trong mắt Phàm Nhạc, gương mặt này lại cực kỳ sạch sẽ, nhất là nụ cười xán lạn kia, khiến người ta cảm thấy thoải mái từ tận đáy lòng.
- Đúng, tình huỳnh đệ, đời này không đổi.
Phàm Nhạc hướng ánh mắt về phương xa. hắn ta vẫn nhớ rõ tình cảnh hai người gặp mặt lần đầu tiên, rất bình thường, không hề oanh liệt hoành tráng gì. Nhưng tình cảm giữa nam nhân đôi khi chỉ đơn giản như vậy, không cần lý do gì.
Trời thu qua dần, những chiếc lá rụng đầy màu sắc trong rừng rậm lát thành con đường mòn lạnh lẽo thê lương. Dọc theo con đường mòn đó có hai thiếu niên chầm chậm bước đi, bọn họ ngẩng đầu nhìn cổ trấn ngoài hoàng thành phía trước, trên mặt đều hiện lên nụ cười tinh khôi.
- Này, tiểu tử ở học viện nào kìa, cũng may mắn đó, vẫn còn sống ra được đến đây.
Vài người mạo hiểm bên cạnh nhếch mệnh cười nói với hai người, thiếu niên còn trẻ như vậy thường là người của học viện đến đây lịch luyện.
- Đúng là may mắn thật.
Tần Vấn Thiên cười nói với vị đại hán nói câu vừa rồi,.
- Còn trẻ thì nên bớt chạy tới Hắc Ám Sâm Lâm đi, tiểu tử chắc là còn chưa nếm trải mùi vị nữ nhân chứ gì, có muốn tỷ tỷ giúp ngươi chút không.
Cô gái với cơ thể nóng bỏng đứng bênh cạnh đại hán mặc bộ y phục mạo hiểm bó sát người, ngọn núi cao ngất như ẩn như hiện, khiến người ta thèm thuồng.
- Tam muội thế là không được rồi, trẻ con cũng không buông tha, muội có nhu cầu thì cứ tìm ta.
Đại hán kia nở nụ cười, mắt nhìn chằm chằm vào nơi nở nang của cô gái.
- Huynh tuấn tú như người ta sao.
Cô khinh bỉ nói. Mấy mạo hiểm giả kia lập tức cười lớn rồi bước vào trong Hắc Ám Sâm Lâm.
- Bình an trở về nhé.
Tần Vấn Thiên hô lớn với bọn họ, xem như là chúc may mắn, đại hán quay lưng về phía hắn, vẫy vẫy tay nói:
- Ông đây không ăn được yêu tinh này thì không nỡ chết đâu.
- Hi vọng bọn họ có thể mãi hòa thuận như vậy, đừng lục đục với nhau.
Tần Vấn Thiên thầm cầu chúc trong lòng rồi cùng Phàm Nhạc đi về phía hoàng thành. Vẫn là Đông Thiên Môn uy nghiêm như trước, lần đầu tiên hắn bước vào hoàng thành đã gặp hoạt động phối hợp của chín viện, tới giờ đã qua bảy tháng rồi.
- Thời gian trôi qua nhanh thật.
Tần Vấn Thiên cảm thán một tiếng.
Gió thu thổi vào người mang cảm giác mát mẻ. Gương của thiến niên đã bớt vài phần non nớt, thêm vài phần cứng cỏi so với trước, đang dần dần trưởng thành.
Trên con đường lớn trong hoàng thành nước Sở, có một đội ngũ xếp hàng dài thật dài, trong đội ngũ này, có một chiếc xe ngựa được kéo bằng Long Mã với những sợi râu dài thật dài. Bốn con Long Mã kéo một chiếc xe, điều khiến người ta kinh ngạc đó là trên thân những con Long Mã này lại mọc cả cánh.
Đây là Long Mã biến chủng, Dực Long Mã. Là một giống cực kỳ quý hiếm, chúng ngự không phi hành, ngày đi mấy vạn dặm.
Chiếc xe kia lại có tám con Long Mã kéo, có thể thấy người trong xe có địa vị cao quý ra sao. Ngoài ra, xung quanh nó còn có một nhóm hộ vệ thật đông, một ông lão nhắm mắt dưỡng thần ở đằng trước xe, nhưng khí tức trên người hắn ta lại khiến người ta không thể nhìn thấu được.
Phía sau đội hộ vệ thì có một đám thanh niên. Ai nấy đều rất hùng hổ, ánh mắt rà quét xung quanh, đánh giá hoàng thành nước Sở này.
Ở hai bên đường lớn, có không ít người xì xào bàn tán.
- Nghe nói người ngồi trong xe là một trong những người được chọn làm thái tử phi của nước Tuyết Vân, chẳng biết tại sao lại đến nước Sở thế này.
- Đám thanh niên kia là đệ tử của học viện võ phủ nước Tuyết Vân, nghe nói người đón tiếp bọn họ lần này là học viện Hoàng Gia, những người này tới chắc là muốn thử xem thực lực của đệ tử của học viện Hoàng Gia nước Sở như thế nào.
Đám người nhao nhao bàn tán, Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc đi tới chỗ này, nghe thấy đám người nghị luận không khỏi tò mò, không ngờ thái tử phi cyả nước Tuyết Vân lại dẫn người đến nước Sở.
Từ trong chiếc xe được Dực Long Mã kéo đi kia bỗng có một bàn tay trắng nõn giơ ra, nhấc màn che lên, một gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khắc sâu vào mắt của mọi người.
Cô gái kia cực kỳ xinh đẹp. Tuổi khoảng mười tám, ánh mắt dịu dàng, quyến rũ động lòng người, nhưng dường như đang chứa tâm sự gì đó.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên cũng nhìn về phía bên đó, trong nháy mắt khi nhìn thấy gương mặt kia, thân thể của hắn run mạnh, toàn thân cứng đờ.