Một học viện tồn tại sừng sững cùng với nước Sở ba ngàn năm ròng, vậy mà ngày hôm nay lại giải tán. Điều này khiến cho rất nhiều người cảm thấy hiu quạnh, thầm thở dài cho học viện Đế Tinh.
Tất cả mọi người đều hiểu, việc giải tán học viện Đế Tinh e là một sự lựa chọn bất đắc dĩ. Hoàng thất điên cuồng chèn ép, lại có Cửu Huyền cung chống lưng. Viện trưởng Đế Nghĩa của học viện Đế Tinh đã giết chết mấy vị cường giả của Cửu Huyền cung với dáng vẻ hiên ngang sợ rằng sẽ chọc giận Cửu Huyền cung. Cho nên học viện Đế Tinh không thể không giải tán.
Lúc này, biết bao nhiêu người đang từ biệt nhau trong học viện Đế Tinh. Tất cả đều mang theo nỗi đau thương mất mát.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên lầu các, nhìn bóng dáng những người đang chào từ biệt nhau ở phía xa, trong lòng không rõ cảm giác ra sao.
- Thế nào? Đau lòng hả?
Nhược Hoan bước đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, dõi mắt nhìn về phương xa khẽ mỉm cười, dường như còn chất chứa cả vẻ bất đắc dĩ ở trong đó.
- Nhược Hoan tỷ, ngươi có dự định gì chưa?
Tần Vấn Thiên quay đầu lại nhìn khuôn mặt xinh đẹp kia, cố rặn ra một nụ cười.
- Thì cứ đi thôi. Ta dự định đến thành Thanh Châu. Nghe nói Cửu Huyền cung ở đó. Ta muốn xem xem Cửu Huyền cung lợi hại đến cỡ nào.
Nhược Hoan mỉm cười nói tiếp:
- Còn ngươi thì sao? Có dự định gì chưa? Hay là cùng đi với ta một chuyến?
- Không được rồi. Ta còn có chút chuyện chưa làm xong.
Tần Vấn Thiên thấp giọng nói. Nhược Hoan đánh giá Tần Vấn Thiên, thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên trong veo nhưng lại có vài phần thâm thúy, không nhìn ra được hắn đang nghĩ gì trong lòng. Tên tiểu tử này đúng là đã trưởng thành rồi.
Chỉ thấy Nhược Hoan tiến lên phía trước, dang tay ra ôm lấy Tần Vấn Thiên khiến cho Tần Vấn Thiên sững người. Hắn thấy một đôi mắt xinh đẹp gần trong gang tấc, khuôn ngực đầy đặn ép chặt vào ngực hắn khiến cho mặt hắn nóng hết cả lên.
- Tiểu gia hỏa, ngươi còn biết xấu hổ nữa cơ à.
Nhược Hoan cười khanh khách rồi đôi môi gợi cảm của cô lập tức hôn lên trán của Tần Vấn Thiên một cái.
- Tỷ, ngươi không biết rằng ngươi rất có sức quyến rũ sao.
Tần Vấn Thiên cười khổ nói.
Nhược Hoan lại cười khanh khách, sau đó đứng tách ra, nói:
- Tiểu gia hỏa, tỷ tỷ ta nhìn ngươi trưởng thành đấy nhé. Sau này nhất định phải trở thành một đấng nam nhi đầu đội trời chân đạp đất nghe chưa.
- Ta nhớ rồi.
Tần Vấn Thiên gật đầu thật mạnh. Tình trạng học viện Đế Tinh giải tán như này hắn vĩnh viễn không muốn gặp một lần nào nữa.
- Được rồi. Hai người các con không cần phải thắm thiết đến thế. Vấn Thiên, Nhậm lão đang đợi ngươi đó.
Mạc Thương đi đến sau lưng hai người, khẽ mỉm cười nói.
- Lão sư, đây là ta muốn gây dựng mối quan hệ tốt đẹp với Tần sư đệ, bằng không sau này tên gia hỏa này lại chẳng nhận vị sư tỷ ta thì sao.
Nhược Hoan cười nói.
- Chỉ có con là lắm chuyện tinh quái.
Mạc Thương trừng Nhược Hoan một cái nhưng trong lòng hắn lại rất vui vẻ. Sau khi Đại Sơn chết, Tần Vấn Thiên và Nhược Hoan là hai người trong số những người có quan hệ tốt với hắn. Ngoài ra còn có Dư Phi, Phàm Nhạc nữa. Hy vọng mấy tên gia hỏa này đều có thể sống thật tốt.
Chỉ là, mấy người Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng, Vương Đằng đều chưa chết. Trong lòng Mạc Thương hắn vẫn không cam lòng.
Mối thù của Đại Sơn vẫn còn chưa báo được.
Tần Vấn Thiên theo Nhậm Thiên Hành đi về phía hành cung trong núi để gặp Đế Nghĩa.
Đế Nghĩa mỉm cười ra hiệu với Tần Vấn Thiên, nói:
- Ngồi xuống đi.
Tần Vấn Thiên khẽ gật đầu, ngồi xuống đối diện với Đế Nghĩa. Hắn nhìn sang Nhậm Thiên Hành một cái, thấy Nhậm Thiên Hành rời đi. Trên đỉnh núi có thể quan sát được cả học viện Đế Tinh này giờ chỉ còn lại hai người Đế Nghĩa và Tần Vấn Thiên.
- Ta đã bảo các lão sư của học viện sao chép lại rất nhiều công pháp thần thông của Thiên Tinh các, sau đó chia cho các đệ tử. Chỗ này còn mấy quyển thần thong gốc cả đấy, ta để lại cho ngươi để sau này tu hành. Về công pháp thì ta sẽ không cho ngươi, ngươi phải tự mình đi tìm một công pháp thích hợp với bản thân ngươi.
Đế Nghĩa rút ra mấy bộ thần thông đưa cho Tần Vấn Thiên. Ánh mắt của ông nhìn Tần Vấn Thiên vô cùng hiền lành.
- Cảm ơn viện trưởng.
Tần Vấn Thiên không khách khí mà trực tiếp nhận lấy. Hắn quả thực còn chưa kịp lên tầng thứ sáu của Thiên Tinh các để tu hành thần thông Địa giai thượng phẩm nữa.
- Bây giờ ngươi có mấy Nguyên Phủ?
Đế Nghĩa nhìn Tần Vấn Thiên, trong ánh mắt lóe lên một tia hy vọng.
Sắc mặt Tần Vấn Thiên khựng lại, hiện lên một đạo quang kỳ lạ. Hắn lập tức hiểu được thì ra Đế Nghĩa cũng biết rồi.
- Ba Nguyên Phủ.
Tần Vấn Thiên đáp lời. Đế Nghĩa lập tức hít sâu một hơi, vỗ mạnh lên vai Tần Vấn Thiên một cái, nói:
- Tốt, tốt lắm! Vậy là Thương Vương có người kế nghiệp rồi.
- Tiền bối, ngài vẫn luôn thủ hộ ở học viện Đế Tinh sao?
Tần Vấn Thiên tò mò hỏi.
- Ừ.
Đế Nghĩa khẽ gật đầu rồi lại nói tiếp với Tần Vấn Thiên:
- Chắc ngươi cũng biết Thương Vương cung rồi chứ. Năm đó, sau khi Thương Vương chết đi, Thương Vương cung bị thế lực bên ngoài xâm chiếm, chúng muốn có được tất cả những gì thuộc về Thương Vương. Nhất mạch Thương Vương đành phải ẩn nhẫn, đồng thời bí mật mang mấy đứa trẻ sơ sinh ra ngoài. Đến nay đã qua hàng ngàn năm rồi, thế lực bên ngoài xâm chiếm kia cũng đã trở thành đại diện của Thương Vương cung, còn Thương Vương chính thống lại bị áp chế sít sao.
- Có điều vẫn may năm đó tổ tiên có tính toán trước, sau khi mấy đứa trẻ sơ sinh đó trưởng thành vẫn luôn kéo dài nhất mạch, trở thành nhất mạch "ẩn" của Thương Vương cung. Trước đây mọi người không ai biết, cho đến vài năm trước mới dần dần lộ diện. Cũng là vì xung đột giữa Cửu Huyền cung và học viện Đế Tinh do Lạc Thiên Nhai tạo nên.
- Ý của tiền bối là người lúc trước ra tay chính là nhất mạch "ẩn" của Thương Vương cung sao?
Tần Vấn Thiên có chút kinh ngạc.
- Đúng thế. Lúc đó ta vẫn đang bảo vệ Thiên Tinh các, chỉ cần một ngày truyền thừa của Thương Vương không bị người ta lấy được thì ta cũng không muốn để lộ. Nhưng sau này dường như cũng bị nhất mạch ngoại lai của Thương Vương cung biết được, có điều may là bọn chúng cũng không biết được gì nhiều.
Đế Nghĩa cười nói:
- Kỳ thực mấy năm nay nhất mạch "ẩn" của Thương Vương cung vẫn luôn có người tu hành trong học viện Đế Tinh, giống như ta vậy, chỉ là không có ai biết mà thôi. Nhưng bọn họ đều không thể thông qua khảo nghiệm, cuối cùng truyền thừa lại rơi vào trong tay ngươi.
Tần Vấn Thiên lộ ra vẻ mặt vô cùng kinh ngạc. Giờ hắn mới biết được những việc này.
Đế Nghĩa rút ra một tấm lệnh bài. Trên lệnh bài có khắc một chữ "Thương". Hắn đưa lệnh bài cho Tần Vấn Thiên rồi nói:
- Lệnh bài này tuy là ta quản lý nhưng ta lại không có quyền sử dụng nó. Hôm nay cuối cùng cũng có người kế thừa rồi.
Đế Nghĩa vừa nói vừa nắm lấy tay Tần Vấn Thiên. Ngón tay hắn vừa xẹt qua thì chỉ trong tích tắc đầu ngón tay của Tần Vấn Thiên có một giọt máu nhỏ xuống. Đế Nghĩa đặt tấm lệnh bài ở đó, giọt máu nhỏ xuống trên tấm lệnh bài. Trong chớp mắt, một tầng hào quang lấp lánh, Tần Vấn Thiên lập tức kinh ngạc phát hiện ra trên tấm lệnh bài xuất hiện một tấm bản đồ.
- Từ nay về sau nó chính là của ngươi rồi. Địa điểm được đánh dấu trên tấm bản đồ này là nơi đóng quân của nhất mạch "ẩn" của Thương Vương. Ta hy vọng ngươi có thể mang bọn họ trở lại Thương Vương cung một lần nữa, trở thành Thương Vương cung chính thống, không e sợ bất cứ thế lực ngấp nghé nào ở chín thành châu.
Đế Nghĩa trịnh trọng giao lệnh bài cho Tần Vấn Thiên. Trong lòng Tần Vấn Thiên dấy lên những gợn sóng dữ dội.
- Thế lực này mạnh cỡ nào?
Tần Vấn Thiên hỏi.
Đế Nghĩa cười nói:
- Ta làm sao mà biết rõ được. Nhưng chí ít thì nhất định là phải mạnh hơn Tiêu thị nhất mạch của Cửu Huyền cung nhiều. Chỉ là ngươi cần phải ghi nhớ rằng nhất mạch "ẩn" của Thương Vương phải an phận. Lúc trước có quá nhiều thế lực tham dự vào việc giết Thương Vương, đa phần bọn chúng đều là thế lực cấp bá chủ của chín châu thành. Bọn chúng không muốn nhìn Thương Vương cung quật khởi lần nữa đâu.
- Dạ.
Tần Vấn Thiên nghiêm túc ghi nhớ.
- Còn có điểm này, ngươi cũng không phải là hậu duệ chính thống. Nếu như muốn nắm giữ hoàn toàn thế lực này trong tay thì đúng là gánh nặng đường xa đấy.
Đế Nghĩa vỗ lên vai Tần Vấn Thiên mấy cái, điều này khiến cho Tần Vấn Thiên hơi có chút kinh ngạc. Đúng vậy, với thế lực bây giờ của hắn mà muốn khiến cho những nhân vật Thiên Cương cảnh nghe theo hiệu lệnh của hắn thì đúng là không dễ dàng gì.
- Có điều ngươi có thể yên tâm đó là cho dù ngươi không thể khống chế được bọn họ thì ít nhất bọn họ tuyệt đối cũng sẽ không đối phó ngươi. Bọn họ sẽ chỉ biết đợi chờ ngươi trưởng thành, đợi đến khi ngươi được sự công nhận của bọn họ mới thôi.
- Ta sẽ cố gắng.
Tần Vấn Thiên cười lớn dằn cơn sóng dậy trong lòng. Gặp chuyện như thế này thì dù là ai cũng không cách nào giữ được bình tĩnh.
Nhất mạch "ẩn" của Thương Vương cung sẽ bị hắn nắm giữ trong tay. Đương nhiên, vì lẽ đó mà hắn cũng phải gánh vác sứ mệnh phục hưng Thương Vương cung.
- Nghe nói ngươi và nha đầu Mạc Khuynh Thành yêu nhau à. Nha đầu này có thiên tài phi phàm trong lĩnh vực đan dược linh thảo, chỉ là vẫn không cách nào phát triển được ở nước Sở mà thôi. Có muốn ta làm mối trước khi rời khỏi đây không?
Đế Nghĩa vừa cười vừa nói khiến cho Tần Vấn Thiên thấy xấu hổ.
- Còn sớm mà.
Tần Vấn Thiên cười nói.
- Ha ha. Cũng đúng. Vậy thì ta sẽ không tham gia vào chuyện giữa hai người trẻ tuổi các ngươi nữa.
Đế Nghĩa lại cười một cái rồi lại nhìn về phía một bóng dáng xinh đẹp ở phía không xa. Cô đứng ở đó nhưng lại không ai hay biết. Điều này khiến cho Đế Nghĩa không cần căn dặn Tần Vấn Thiên phải chú ý an toàn nữa bởi hắn biết rằng Thanh Mị tiên tử đã làm tốt điều đó rồi.
Thật ra Tần Vấn Thiên cũng kỳ quái. Hắn đương nhiên đã phát hiện ra nữ tử xinh đẹp tuyệt trần kia xuất hiện ở bên cạnh mình nhưng đối phương lại không nói với hắn một câu nào khiến cho hắn cũng không biết phải nói gì.
…...
Học viện Đế Tinh giải tán, hoàng thất nước Sở mừng thầm. Tuy bị Đế Nghĩa làm cho khiếp sợ nhưng từ nay về sau học viện Đế Tinh không còn nữa, hoàng thất cũng ít đi một thế lực áp chế trên đầu bọn chúng ba ngàn năm nên đương nhiên cũng cảm thấy thoải mái.
Hơn nữa mấy ngày gần đây, bởi vì Tần Vấn Thiên mà học viện Đế Tinh đã đứng ở thế đối lập với hoàng thất.
Mọi người trong học viện Đế Tinh lần lượt rời đi, hoàng thất cũng không nhúng tay vào. Bọn chúng đang mừng rỡ nhìn cục diện như thế này.
Có điều cũng tại ngày hôm nay, ngoài cửa Diệp gia, một phần thế lực của hoàng thất lại được dán một tờ giấy sinh tử, khiêu chiến Diệp Vô Khuyết của Diệp gia. Trận chiến sinh tử, địa điểm là ở Sở Vương đài - nơi tổ chức Quân Lâm yến. Mà người khiêu chiến lại chính là Tần Vấn Thiên.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp hoàng thành. Sự xuất hiện của Đế Nghĩa khiến cho hắn thu hút được rất nhiều sự chú ý, tựa như có người đã quên mất rằng nhân vật đứng đầu Quân Lâm yến đã bước vào cảnh giới Nguyên Phủ. Hơn nữa với tư thái cực kỳ bá đạo, hắn cũng giết chết Tư Không Minh Nguyệt.
Hôm nay, người tỏa sáng nhất trên Quân Lâm yến đã vượt cấp khiêu chiến với Diệp Vô Khuyết - người đã đột phá tầng thứ hai Nguyên Phủ cảnh. Tin tức như thế này không khỏi khiến người ta cảm thấy hừng hực.
Sau khi Tần Vấn Thiên bước vào Nguyên Phủ thì rốt cuộc đã mạnh tới mức nào?
Bốn chữ "quyết đấu sinh tử" đã khiến cho mọi người ở hoàng thành nước Sở cảm giác được sự tự tin dữ dội của Tần Vấn Thiên.
Nhưng chuyện này vẫn chưa kết thúc. Sau đó hoàng thành lại truyền ra một tin rằng hai nhân vật thiên tài của học viện Hoàng Gia sau khi hợp nhất là Vương Đằng và Vũ Trọng cũng nhận được chiến giấy sinh tử, mà người khiêu chiến cũng là Tần Vấn Thiên.
Ba người Diệp Vô Khuyết, Vũ Trọng, Vương Đằng đều ở Nguyên Phủ cảnh tầng hai. Lúc trước bọn họ đã đến học viện Đế Tinh khiêu chiến năm vị cường giả Nguyên Phủ cùng với Tiêu Lam. Ba người bọn họ đều chiến thắng đối thủ của mình. Lúc đó đối thủ của bọn họ lần lượt là Thu Mạc, Đỗ Nhất Đao minh chủ Tu La minh, Lăng Hoa minh chủ Thanh Vân minh.
Sau khi Quân Lâm yến kết thúc thì Sở Vương đài lần này lại thu hút được sự chú ý của toàn hoàng thành.
Người thiếu niên bất khuất đó có thể tiếp tục tỏa sáng như lúc ở trên Quân Lâm yến hay không? Liệu hắn có tiếp tục vượt qua được những cường giả có vầng hào quang thiên tài kia không?