Chủ nhân của giọng nói kia không thể nghi ngờ là Bạch Lộc Di, nàng không chỉ chẳng cự tuyệt mà lại rất sảng khoái nhận lời mời của Tần Vấn Thiên.
Tay của Diêm Không vẫn còn chỉ vào đầu mình và cứng đơ ở đó, Lãnh Ngưng cũng lộ ra biểu cảm vô cùng kỳ lạ, tựa như là bị trúng tà.
Nhưng mà sau khi hết giật mình, nàng lại cười nhìn Diêm Không nói:
- Chuyện mà ngươi không làm được, không có nghĩa là người khác làm không được, Diêm Không, ngươi chớ quá xem trọng chính mình, chỉ làm tăng thêm chuyện cười mà thôi.
Rất hiển nhiên, điều Lãnh Ngưng ám chỉ chính là chuyện Diêm Không mời Bạch Lộc Di bị cự tuyệt. Khi đó Diêm không cảm thấy quá mất mặt, mọi người đều cho rằng đó là chuyện đương nhiên, Bạch Lộc tiểu thư lãnh đạm cao quý, nào có dễ dàng mời được như vậy. Thế nhưng Tần Vấn Thiên lại mời thành công, điều này làm cho Diêm Không rất khó chịu.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, Diêm Không nhìn về phía Bạch Lộc Di và Tần Vấn Thiên, thần sắc lấp loé không yên. Có lẽ vì hôm nay là ngày Bạch Lộc Di giảng bài sau cùng nên nàng mới nể tình, nếu như hôm nay hắn mở miệng, nhất định cũng có thể làm được. Hắn là Thần Văn Sư mạnh nhất ở đây mà.
Nghĩ vậy Diêm Không lại lộ ra dáng vẻ tươi cười tự nhận là anh tuấn nhất, mở miệng nói:
- Bạch Lộc lão sư, ta cũng có chút vấn đề về Thần Văn muốn thỉnh giáo, có thể mời người hay không?
Bạch Lộc Di đang chuẩn bị cùng Tần Vấn Thiên rời đi, nghe được lời của Diêm Không thì hơi sửng sốt. Sau đó biết nguyên nhân mà Diêm Không mời mình, không khỏi cảm thấy có chút buồn cười, người này coi mình là cái gì, dùng mình để khoe khoang chiến tích sao?
- Ta đã nhận lời mời của hắn.
Bạch Lộc Di khách sáo cự tuyệt, không muốn làm Diêm quá mất mặt.
- Thế ta có thể mời bữa tối?
Dáng vẻ tươi cười thân thiện của Diêm Không làm không ít người nhìn về bên này, chân mày của Bạch Lộc Di nhíu lại, người này thật không biết chừng mực.
- Không rảnh.
Bạch Lộc Di lạnh lùng đáp lại một tiếng, sau đó đi ra khỏi thư viện, để lại Diêm Không vô cùng kinh ngạc, nhìn thấy ánh mắt của mọi người nhìn mình, sắc mặt của hắn lúc trắng lúc xanh.
- Cái này gọi là tự rước lấy nhục.
Lãnh Ngưng cười khúc khích, nhìn thấy thần sắc bế tắc của Diêm Không thật đúng là thống khoái. Nàng phát hiện Tần Vấn Thiên kia cũng thật đáng yêu.
Ánh mắt của Diêm Không nhìn bóng lưng của Tần Vấn Thiên, đôi môi giống như lưỡi đao, có một tia sát ý ác liệt, hắn không dám làm gì Bạch Lộc Di, cũng chỉ có thể giận chó đánh mèo chuyển hết sang Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cũng không rảnh quan tâm tới suy nghĩ của Diêm Không mà cùng Bạch Lộc Di đi ra khỏi thư viện Bạch Lộc, đôi mắt xinh đẹp của Bạch Lộc Di nhìn hỏi hắn:
- Chúng ta đi đâu?
- Ta không biết chỗ, hay là ngươi cứ dẫn ta đi đi.
Tần Vấn Thiên có chút lúng túng nói, đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lấp lóe, quan sát hắn rồi nói:
- Ngươi mời khách như vậy à?
- Ngày đầu tiên ta tới Vọng Châu thành đã vào thư viện Bạch Lộc học ngay, sau đó luôn ở Lãnh gia.
Tần Vấn Thiên có chút lúng túng nói.
- Vậy được rồi, ngươi đi theo ta.
Bạch Lộc Di rất sảng khoái nói, Tần Vấn Thiên cười đi theo, nhưng không bao lâu sau Tần Vấn Thiên liền “khóc thầm”, Bạch Lộc Di dẫn hắn tới một tửu lâu tên là Tiên Vị cư. Tòa tửu lâu này khung cảnh rất ưu nhã, nhất là chỗ Bạch Lộc Di lựa chọn, ở sau bức bình phong, dựa lan can, nhìn ra xa chính là hồ nước, gió nhẹ thoang thoảng, chỉ có hai người bọn họ.
Rượu và thức ăn được dọn lên, mùi rượu thơm nồng, mùi đồ ăn thơm phức xông vào mũi. Đều là lấy thực phẩm đặc biệt kết hợp với thịt yêu thú trân quý nấu chế thành, giá cả một bàn thức ăn này tương đương với chi phí Tần Vấn Thiên tu hành Thần Văn một tháng a.
Bạch Lộc Di thấy đôi mắt của Tần Vấn Thiên không chớp mà nhìn mình chằm chằm, nhịn không được cười khẽ, giống như băng sơn tuyết liên nở rộ, một luồng hơi thở tuyệt vời thổi vào mặt.
- Tiên Vị cư chính là tửu lâu nổi danh nhất trong Vọng Châu thành này, có rất nhiều chi nhánh, rượu thịt và đồ ăn nơi này đều là đặc biệt chế thành, rất có lợi cho thân thể của võ tu, chỉ là giá cả hơi đắt một chút. Thế nào, ngươi bảo ta đưa ngươi tới, tiếc tiền sao?
Bạch Lộc Di tướng mạo thanh thuần, cười rộ lên càng vô cùng xinh đẹp.
Nhưng Bạch Lộc Di vẫn thấy Tần Vấn Thiên nhìn mình chằm chằm, không khỏi có chút mất tự nhiên, người này thật là, không phải chỉ là trêu chọc hắn một chút sao, sao lại hẹp hòi như vậy.
- Nụ cười này rất đáng giá.
Tần Vấn Thiên mờ ám nở nụ cười, khiến Bạch Lộc Di sửng sốt một chút, sau đó trừng Tần Vấn Thiên một cái, lại khôi phục dáng vẻ lạnh như băng, không ngờ lại bị hắn đùa giỡn.
- Coi như huề nhau.
Tần Vấn Thiên thấy tình cảnh như thế tâm trạng cũng thoải mái hơn, đại khái Bạch Lộc Di ở trước mặt bọn họ vẫn luôn che giấu cá tính của bản thân mình, khi dẫn hắn tới nơi này thì lại thích cười đùa.
- Ngươi thật to gan.
Bạch Lộc Di biết Tần Vấn Thiên cố ý, lạnh như băng nói:
- Nói đi, tạo nghệ Thần Văn của ngươi rốt cuộc ra sao?
- Trước khi ta vào thư viện Bạch Lộc đã là Thần Văn Sư cấp ba.
Tần Vấn Thiên cũng không giấu giếm Bạch Lộc Di, không có đủ năng lực, nàng làm sao có thể chưởng quản thư viện Bạch Lộc.
- Vậy vì sao ngươi còn tận lực đến đây học tập?
Bạch Lộc Di nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên nói.
- Ta biết quá ít về Thần Văn, ngươi nói với ta về Thần Văn luyện khí, Thần Văn khắc trận, Thần Văn chiến đấu và Thần Văn khôi lỗi. Tất cả những cái này ta một chữ cũng không biết, trước kia ta chỉ có thể khắc họa được Thần Văn cấp ba, phụ trợ việc luyện chế thần binh cấp ba.
Tần Vấn Thiên nói.
- Ngươi có khắc họa Thần Văn mẫu hay không?
Bạch Lộc Di hỏi.
- Có.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sờ sờ Thần Văn giới trong tay, sau đó có một bức họa xuất hiện ở trong tay Tần Vấn Thiên, hắn liền đưa cho Bạch Lộc Di.
- Trong Thần Văn chất chứa Thần Thông.
Bạch Lộc Di liền nhìn thấu sự huyền diệu trong bức họa, chợt giật mình nhìn Tần Vấn Thiên, người này có tạo nghệ Thần Văn thật cao.
- Trước đây ngươi thật không có học, chỉ là tự mình tìm tòi?
Bạch Lộc Di có chút tò mò với Tần Vấn Thiên.
- Ta có Chú Tạo Tinh Hồn, trời sinh thích hợp khắc Thần Văn, sau đó vẫn tự mình lĩnh ngộ.
Nếu như Tần Vấn Thiên nói với Lãnh Ngưng những lời này, Lãnh Ngưng nhất định sẽ nói hắn chỉ mạnh miệng nhưng Bạch Lộc Di không hề hoài nghi, đôi mắt nhìn Tần Vấn Thiên không khỏi lộ ra mấy phần khác thường, cũng không còn lạnh lùng như trước, hiển nhiên là đã tháo xuống sự ngụy trang.
- Xem ra ngươi là thiên tài Thần Văn, vậy ngươi mời ta ăn cơm là có điều gì muốn hỏi sao?
Bạch Lộc Di hỏi.
- Không phải ngươi muốn chọn ta tiếp tục cùng ngươi tu hành Thần Văn sao.
Tần Vấn Thiên cười nhìn Bạch Lộc Di, khiến đôi mắt đẹp của đối phương lướt nhìn hắn nói:
- Ngươi thật là tự kỷ.
- Không phải ta chẳng lẽ lại là Diêm Không.
Tần Vấn Thiên nhún vai, tiếp tục nói:
- Kỳ thực ngươi không cần làm như vậy, ta cũng sẽ nghĩ cách để theo ngươi tiếp tục tu hành Thần Văn chi đạo. Dù sao có rất nhiều tri thức ta không thể nào lý giải được. Mặc dù một tháng qua nhận được ích lợi không nhỏ nhưng vẫn cảm giác còn thiếu rất nhiều nên mời ngươi ăn cơm, chỉ là muốn kéo gần quan hệ mà thôi.
Bạch Lộc Di có chút kinh ngạc nhìn Tần Vấn Thiên, chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên trong suốt sạch sẽ, mang theo nụ cười đơn giản, rất chân thành, không giống ánh mắt rất nhiều nam nhân khác lúc nhìn nàng. Hơn nữa hắn không hề che giấu mục đích của mình, điều này làm nàng cảm giác có chút thích thú.
- Sẽ không có ý đồ không an phận với ta chứ?
Bạch Lộc Di bỗng nhiên nói.
- Khụ! Khụ!
Tần Vấn Thiên ho khan một tiếng, suýt chút bị sặc rượu, khuôn mặt đơn thuần kia quả thực có lực sát thương rất lớn.
Tần Vấn Thiên không ngờ Bạch Lộc Di thẳng thắn như vậy, cười khổ nói:
- Bạch Lộc Di tiểu thư, ta đã có người trong lòng.
- Thật sao?
Bạch Lộc Di nửa tin nửa ngờ nói:
- Đẹp không?
- Ừm, rất đẹp.
Tần Vấn Thiên gật đầu nói.
- So với ta thì như thế nào?
Bạch Lộc Di cười nhìn Tần Vấn Thiên, ngược lại làm cho Tần Vấn Thiên lúng túng.
- Chắc là đẹp hơn ngươi một chút.
Tần Vấn Thiên nghiêm túc gật đầu, làm cho đôi mắt của Bạch Lộc Di hơi khựng lại, sau đó cười nói:
- Sau này ta cũng muốn gặp.
- Nói vậy là ngươi tin ta?
Tần Vấn Thiên cũng cảm thấy nhẹ nhõm hơn.
- Tạm thời tin ngươi, nhưng nếu ta phát hiện ngươi có ý gạt ta thì ngươi hãy cẩn thận đấy.
Bạch Lộc Di lộ ra thần sắc uy hiếp, tựa như cười mà không phải cười làm cho Tần Vấn Thiên run run. Nghe Lãnh Ngưng nói, Bạch Lộc Di này cực kỳ lợi hại, còn am hiểu khôi lỗi chi đạo, mỗi lần có người dám bất kính với nàng, đều sẽ bị giáo huấn cực kỳ thê thảm.
Sau đó hai người hàn huyên về đề tài Thần Văn một chút, gặp đúng người hợp ý nên cực kỳ vui sướng. Lần này gặp mặt cũng làm Tần Vấn Thiên có chút hài lòng, sau này đi theo Bạch Lộc Di tu hành Thần Văn cũng tương đương với việc một chân đã bước vào Bạch Lộc thư viện. Bước đầu tiên hắn phải thu phục thư viện Bạch Lộc, coi như đã bắt đầu rồi.
......
Sau khi trở lại Lãnh gia, Lãnh Ngưng liền nhìn chằm chằm vào Tần Vấn Thiên, đôi mắt đẹp của nàng lóe sáng.
- Nhìn cái gì?
Tần Vấn Thiên xấu hổ.
- Ngươi và Bạch Lộc Di hàn huyên cái gì vậy?
Lãnh Ngưng tò mò hỏi.
- Không trò chuyện cái gì cả, chỉ kéo gần cảm tình, dù sao sau này phải theo nàng ta cùng nhau tu hành Thần Văn a.
Tần Vấn Thiên đáp lại, làm cho Lãnh Ngưng bĩu môi nói:
- Ngươi nói Bạch Lộc Di sẽ chọn ngươi đi theo nàng ta?
- Ừm.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
Lãnh Ngưng vươn tay, sau đó sờ sờ trán Tần Vấn Thiên, một tháng qua, quan hệ của hai người sớm đã quen thuộc, đều coi đối phương là bằng hữu, bởi vậy Lãnh Ngưng cũng tùy tiện hơn rất nhiều.
- Ngươi làm gì đó?
Tần Vấn Thiên thấy Lãnh Ngưng đặt tay lên trán mình, nhất thời xụ mặt lại.
- Xem thử đầu ngươi có ấm hay không.
Lãnh Ngưng thu tay về, im lặng nói:
- Nhưng mà vận khí của ngươi thật tốt, có thể làm Bạch Lộc Di đồng ý cùng ngươi đi ăn cơm, thật kỳ lạ.
Nói xong Lãnh Ngưng lắc đầu đi trở về phòng, làm thế nào cũng không nghĩ ra.
Nhưng sang ngày thứ hai lại có chuyện càng làm cho Lãnh Ngưng mở rộng tầm mắt, lúc đám người Lãnh Ngưng tụ tập đến thư viện, bắt đầu đi Địa Ngục đài, Bạch Lộc Di đi một mình ở phía trước, không người nào dám tiến lên, Tần Vấn Thiên lại lớn mật, dám đi lên cùng nàng sóng vai, hai người lại rất thoải mái trò chuyện, tựa hồ như rất thân thiết.
Thấy cảnh này, Lãnh Ngưng có chút trợn tròn mắt, lẽ nào lão sư đơn thuần Bạch Lộc Di này đã bị Tần Vấn Thiên thích ăn nói mạnh miệng kia lừa dối rồi?
Diêm Không nhìn thấy tình hình như vậy càng híp mắt, ánh mắt giống như rắn độc, nhìn chòng chọc vào bóng lưng của Tần Vấn Thiên.
Chỉ có Phàm Nhạc là sùng bái Tần Vấn Thiên sát đất, không chỉ đơn giản là kéo gần lại quan hệ với Lãnh Ngưng, bây giờ lại cùng lãnh mỹ nhân Bạch Lộc Di kia thân cận như thế. Quá tuyệt, tựa hồ mình lớn lên cũng không kém hơn Tần Vấn Thiên a? Nghĩ vậy Mập Mạp còn có chút tự luyến sờ sờ lên khuôn mặt mình.
Lúc này càng có nhiều người thầm nghĩ, năm nay Bạch Lộc Di 18 tuổi, đang tuổi thanh xuân, dễ dàng có cảm tình, không phải nàng ta đã coi trọng Tần Vấn Thiên rồi chứ?
Nếu thế, vậy danh ngạch theo nàng tu hành chẳng phải là…?
Nghĩ vậy rất nhiều người có chút đồng tình nhìn Diêm Không, Diêm Không cũng có suy đoán như vậy, ánh mắt hắn nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên càng ngày càng lạnh. Nếu đã như vậy, cũng chỉ có thể nói là đối phương tự tìm đường chết!