Quý Phi Tuyết và Tần Vấn Thiên cùng bước lên trên cột đá, hai người đã quen biết nhau, lại là sư huynh đồng môn, quan hệ đư thân cận hơn những người khác rất nhiều, hai người đứng ở hai cột đá cạnh nhau.
Trừ hai người bọn họ ra thì trên hai cây cột đá bên cạnh còn có hai người khác cũng là người Trượng Kiếm Tông đang đứng, đó là một nam một nữ.
Hai người này là đệ tử của hai trong chín núi khác, nữ tử lạnh lùng kia đứng dưới ánh mặt trời nhưng vẫn khiến cho người ta cảm thấy lạnh lẽo, nàng như là Tiên tử dưới trăng không ai có thể chạm đến vậy. Vị trí của nàng đối diện với Tần Vấn Thiên, Tần Vấn Thiên đứng ở vị trí bên trái Quý Phi Tuyết, còn nàng đứng bên phải Quý Phi Tuyết.
- Lâu Băng Vũ.
Sở dĩ Tần Vấn Thiên chú ý tới nữ nhân này, đương nhiên là bởi vì Mai Sơn Kiếm Chủ. Nữ nhân này chính là Lâu Băng Vũ, là vị nữ đệ tử được Mai Sơn Kiếm Chủ ưa thích nhất.
Bên trong Tiên Võ Giới, các cường giả không được phép sử dụng Thần binh và bảo vật. Tiên Võ Giới tạo thành một giới, bài xích tất cả sức mạnh của bên ngoài. Mai Sơn Kiếm Chủ muốn chuẩn bị cho Lâu Băng Vũ một lá bài chưa lật thật mạnh để kiếm được chỗ tốt trong Tiên Võ Giới nên không tiếc đào bảo, lấy được không ít đồ tốt từ chỗ Diệp Thanh Vân là Nhân Hoàng của Diệp Quốc mà đưa cho Lâu Băng Vũ.
Bây giờ tất cả số bảo vật này cũng đã dung nhập vào trong thân thể Lâu Băng Vũ, trở thành một phần cơ thể nàng. Tần Vấn Thiên thầm nghĩ trong lòng, nhưng ánh mắt thâm thúy không ai nhìn ra được suy nghĩ gì. Bắt đầu từ lúc Mai Sơn Kiếm Chủ lấy đi bảo vật từ chỗ Nhân Hoàng Diệp Thanh Vân thì quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Lâu Băng Vũ cũng đã được xác định, mặc dù là đồng môn nhưng lại là địch chứ không phải bạn.
Ngoại trừ tám vị thiên kiêu trấn áp thời đại ra, người bên ngoài Tiên Võ Giới cũng bắt đầu quan sát thêm những người khác. Trong số tám mươi mốt vị thiên kiêu thu được Tiên Võ Lệnh thì số lượng người của chín phái lớn chiếm một phần ba, số lượng người còn lại đều là thiên kiêu của các thế lực trong Hoàng Cực Thánh Vực. Trong đó có một số thế lực có một người, có một số thế lực có hai người.
Tuy trong đó có một số người có khuôn mặt xa lạ như Tần Vấn Thiên, nhưng khi đám người đề cập đến Tần Vấn Thiên giết Diệp Không Phàm và Đế Vũ của Đế gia thì cũng không nghĩ gì nhiều. Người có thực lực như vậy thì trong tay có được một cái Lệnh Tiên Võ Giới cũng chẳng có gì lạ. Việc vượt hai cảnh giết Diệp Không Phàm là đã thể hiện thiên phú chiến đấu, trước mặt Đế Thí giết Đế Vũ đã thể hiện sự can đảm và khí phách hơn người.
Chỉ có chút đáng tiếc là, cảnh giới của Tần Vấn Thiên hơi thấp, nhưng nghe đồn nội dung kiểm tra thực sự bên trong Tiên Võ Giới là về thiên phú nên sẽ cho các cường giả có cảnh giới khác nhau vào Tiên Võ Giới, có được cơ hội cạnh tranh công bằng. Nhưng không nơi nào có công bằng tuyệt đối cả, cuối cùng, bọn họ cũng phải dựa vào sức mạnh của mình mà tranh chỗ tốt.
Đây là một bữa tiệc lớn, loại tiệc lớn đào bảo trong sóng to gió lớn.
- Tiên Võ Giới, mở.
Vị sứ giả đứng phía trên bia Tiên Võ Giới mở miệng nói, trong phút truyền ra âm thanh ầm ầm, rồi cửa lớn mênh mông của Tiên Võ Giới mở ra hai bên. Vô số ánh mắt nhìn vào sâu trong Tiên Võ Giới, bọn họ muốn nhìn xem trong đó là thế giới như thế nào.
Nhưng bọn họ lại thấy được rất nhiều hòn đảo nổi đan xen vào nhau, nhìn như là từng tòa thành lơ lửng trên không trung. Khung cảnh chấn động này chỉ cần liếc mắt một cái là cả đời khó mà quên được.
- Đây là tám mươi mốt cây cầu nổi của Tiên Võ Giới sao?
Tuy đã có không ít người biết được việc này từ trong miệng các cường giả đã từng vào hay tìm hiểu qua Tiên Võ Giới, nhưng khi thực sự tận mắt nhìn thấy thì vẫn chấn động một chút.
Tám mươi mốt cái cầu nổi, mặc dù nói là cầu nhưng mỗi một cái cầu đều giống như là một thế giới, một nơi để rèn luyện vậy.
Tám mươi mốt cầu nổi tương ứng với tám mươi mốt vị sứ giả Tiên Võ, chính là bởi vì có sự tồn tại của cầu nổi nên mới có Lệnh Tiên Võ Giới. Sứ giả Tiên Võ Giới chọn lựa ra tám mươi mốt người và không muốn bọn họ va chạm nhau quá sớm. Đương nhiên, nếu tám mươi mốt người này bị những người khác đào thải ở một cầu nổi nào đó, như vậy thì chỉ có thể nói bọn họ không có năng lực mà thôi.
- Tám mươi mốt người các ngươi, mỗi người đi lên một vây cầu nổi, những gì các ngươi gặp phải trên mỗi cây cầu nổi khác nhau nhưng nguy hiểm đều như nhau. Còn kết cục của các ngươi như thế nào thì phải dựa vào chính bản thân các ngươi, mọi người cứ bước lên bất kỳ cầu nổi, vào đi.
Một vị sứ giả Tiên Võ Giới vung tay nói, trong phút chốc người ở trên tám mươi mốt cột đá đi vào trong Tiên Võ Giới.
Tần Vấn Thiên, Quý Phi Tuyết sóng vai đi vào. Ngay khi hai người bước vào trong Tiên Võ Giới, một loại áp lực của Thiên Đạo vô hình như là từ trên trời giáng xuống. Thiên đạo vô hình lại như hữu hìn, một luồng áp lực đè xuống người của tất cả cường giả bước vào trong Tiên Võ Giới. Nhưng sắc mặt bọn họ không chút thay đổi, hiển nhiên tất cả đều đã sớm biết được tình hình đại khái bên trong.
Hơn nữa, thân là tám mươi mốt người kiệt xuất nhất được sứ giả Tiên Võ Giới chọn trúng, tâm chí của họ cũng vô cùng cứng cỏi, sớm đã chuẩn bị tốt tâm lý. Với năng lực của họ, cho dù bị áp chế cảnh giới thì như thế nào.
Nhân vật thiên kiêu có thể không chỉ dựa vào ưu thế về cảnh giới mà bất kể là chiến lực, ngộ tính, tâm chí đều không tầm thường, người bình thường khó có thể so sánh được.
Tần Vấn Thiên cũng đã biết được tình hình đại khái bên trong. Hắn nghe nói tám mươi mốt cái cầu nổi bước vào Tiên Võ Giới, là vĩnh hằng bất biến, nhưng nguy hiểm và kỳ ngộ bên trong lại có biến hóa khác nhau. Việc áp chế cảnh giới sẽ từ từ biến mất, bởi vậy việc hắn cần phải làm ngay là lợi dụng quá trình rèn luyện trong Tiên Võ Giới để nâng cao thực lực trong thời gian cảnh giới bị áp chế, tranh thủ gia tăng tu vi lên một tầng trước khi cảnh giới không còn bị áp chế.
Nhìn về phía tám mươi mốt cây cầu nổi mênh mông như thiên cung mà Tần Vấn Thiên chấn động không thôi. Mỗi một cây cầu nổi được nối tới một thế giới khác nhau, trong đó cũng có sự kiểm tra, nguy hiểm và kỳ ngộ khác nhau.
Đột nhiên có nguy hiểm ập vào người Tần Vấn Thiên, cảm giác của Tần Vấn Thiên cực kỳ bén nhạy nên biết được sự nguy hiểm này tới từ hai chỗ khác nhau, ngoại trừ Đế Thí ra thì còn có người Tử Lôi Tông nữa.
Nhưng Tần Vấn Thiên cũng không có nhìn đối phương, những thứ này đều là việc sớm muộn gì hắn cũng phải đối mặt. Trước mắt còn có rất nhiều nguy hiểm chờ đợi hắn, muốn đi tới đích cuối cùng, những gì Tần Vấn Thiên phải đối mặt không chỉ có Đế Thí và Tử Lôi Tông.
Không ít bóng người lao nhao lên cầu nổi.
- Tần sư đệ, chọn một cầu nổi đi, một cầu một thế giới, chỉ đành dựa vào may mắn mà thôi.
Quý Phi Tuyết nhìn về phía Tần Vấn Thiên nói.
- Quý Phi Tuyết.
Lúc này có một giọng nói truyền từ bên cạnh Quý Phi Tuyết tới, đó là giọng của Lâu Băng Vũ. Quý Phi Tuyết nhìn qua thì thấy khuôn mặt nàng vẫn rất lạnh lùng.
- Khi xếp hạng trên cổ bia Tiên Võ Giới, nhất định ta sẽ đứng phía trước ngươi.
Lâu Băng Vũ bình tĩnh nói, sau đó bóng người nàng chạy về phía một cầu nổi.
- Trông có vẻ rất tự tin.
Quý Phi Tuyết khẽ cười một tiếng rồi cũng bước theo.
Lúc này Lâu Băng Vũ không nhìn Tần Vấn Thiên, có lẽ nàng ta không biết quan hệ giữa Tần Vấn Thiên và Nhân Hoàng.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn vào không trung rồi bóng người cũng thấp thoáng, dường như hóa thành một trận gió, đi lên một cầu nổi không người. Trong số người có được Tiên Võ Lệnh, hắn không phải là người đầu tiên bước lên cầu nổi, tám mươi người kia, mỗi người đều chọn được một cây cầu nổi, như vậy có thể bảo đảm bọn họ không xảy ra va chạm sớm.
Cầu nổi nơi Tần Vấn Thiên đứng là một nơi tồn tại độc lập, tuy sóng vai với tám mươi cái cầu nổi khác nhưng lại thông đến những nơi hoàn toàn khác nhau. Hắn nhìn về phía trước thì thấy được rất nhiều cảnh trước đây chưa từng gặp, thầm hít một hơi thật sâu.
Một cây cầu, một thế giới.
Cuối cùng lúc này đại quân phía sau cũng đã đi vào Tiên Võ Giới, vội vàng lao về phía cầu nổi. Trong phút chốc, Tần Vấn Thiên cảm thấy có hơi thở tới gần.
Mặc dù chỉ có tám mươi mốt cầu nổi nhưng lại không biết có bao nhiêu người đi vào Tiên Võ Giới, số lượng người bước lên mỗi một cây cầu nổi đều hơn một ngàn.
Tần Vấn Thiên dạo bước lên trên cầu nổi với tốc độ rất kiên định. Tiên Võ Giới, Hoàng Cực Thánh Vực, nhất định hắn phải nắm chặt cơ hội khó có được lần này để nâng cao tu vi của mình.
- Dừng lại.
Phía sau vang lên một tiếng hét lớn, có người đi tới cầu nổi ngay sau Tần Vấn Thiên, xem ra người này cũng chọn cây cầu này nhưng sau khi thấy Tần Vấn Thiên bước lên cầu thì vội đuổi theo sau.
Trong tám mươi mốt vị thiên kiêu có được Tiên Võ Lệnh, tuy Tần Vấn Thiên cũng có chiến tích huy hoàng nhưng đối với rất nhiều người mà nói, tính nguy hiểm của hắn không cao so với nhiều người khác.
Ít nhất Thạch Cuồng của Thiên Tàn Giáo Phái cho là như vậy. Chính Thạch Cuồng đã quát bảo Tần Vấn Thiên dừng lại cho hắn.
Đúng là Tần Vấn Thiên đã dừng lại, hắn quay đầu lại thì thấy Thạch Cuồng đã đi lên cầu nổi kia. Sau lưng Thạch Cuồng là đại quân từ từ bước tới.
Nhưng Tần Vấn Thiên không nói gì, hắn cứ nhìn chằm chằm vào Thạch Cuồng, ánh mắt của Tần Vấn Thiên thâm thúy và rất bình tĩnh khiến cho Thạch Cuồng sinh ra một chút luống cuống. Loại cảm giác này cực kỳ chí mạng, nhất là ở trong Tiên Võ Giới, tại sao hắn ta có thể bởi vì ánh mắt của một người sinh ra sự sợ hãi.
- Tuy ngươi có Tiên Võ Lệnh, nhưng mà cùng nhau đi về phía trước đi.
Thạch Cuồng cố đè nén tâm trạng trong lòng mình, không thể không nói ra lời khách khí vì hắn có chút kiêng kỵ ánh mắt của Tần Vấn Thiên. Ánh mắt đó rất bình tĩnh nhưng lại rất có tính áp lực, Thạch Cuồng cảm giác được loại năng lực kinh người ẩn trong sự bình tĩnh đó, chỉ cần hơi bất cẩn là có khả năng bùng nổ mồi lửa đang nhen nhúm.
- Vấn Thiên.
Lúc này Diệp Lăng Sương cũng chạy tới cái cầu nổi này. Sau khi thấy Tần Vấn Thiên thì vội chạy tới bên cạnh Tần Vấn Thiên. Sau đó, đám người Phàm Nhạc cũng vội xuất hiện, đương nhiên bọn họ muốn đi chung một con đường với Tần Vấn Thiên, bởi vậy đều cùng nhay tới cây cầu nổi này.
Lúc này Tần Vấn Thiên không nhìn Thạch Cuồng nữa mà nhìn về phía Diệp Lăng Sương, nở nụ cười nói:
- Lăng Sương tỷ, chúng ta cùng đi thôi.
Càng ngày số lượng người lên cầu nổi càng nhiều, vùng không gian này như không thể chứa nổi nữa. Đám người Tần Vấn Thiên đi về phía trước, vừa đi vừa cảnh giác.
Thế giới trên cầu nổi có Thông Thiên Cổ Thụ, kiến trúc này đã có từ xưa nhưng bất kể phong cảnh xung quanh thế nào thì đường trên cầu nổi cũng chỉ có một cái, và không ngừng kéo dài, không biết điểm cuối sẽ ở đâu.
Người phía sau bắt đầu kết thành đồng minh, trong đó có không ít người đều là huynh đệ cùng một môn phái, qua lại chăm sóc lẫn nhau, cùng nhau bước lên một cái cầu nổi. Cũng như đám người Phàm Nhạc, Âu Dương Cuồng Sinh kết bạn mà đ, bởi vậy mọi người ở đây đã tạo thành từng vòng tròn nhỏ hẹp, như vậy sẽ có khả năng bảo vệ mình tốt hơn.
Thạch Cuồng và mấy đệ tử Thiên Tàn Giáo cũng kết đồng minh, người của thế lực lớn khác cũng giống vậy, bao gồm cả người của chín phái lớn.
Lúc này Đoàn Hàn chưa tới cầu nổi nào, hắn rất rõ về chiến lực của Tần Vấn Thiên. Do cảnh giới bị áp chế nên giao cho Tần Vấn Thiên làm lãnh đạo ở cầu nổi này cũng không có vấn đề gì. Hắn liền mang theo mấy người đi tới một cây cầu nổi khác. Nhưng đám đệ tử khác của Trượng Kiếm Tông lại không tin Tần Vấn Thiên như Đoàn Hàn. Bởi vậy mặc dù ở đây cũng có không ít đệ tử Trượng Kiếm Tông nhưng bọn họ lại kết đồng minh với nhau chứ không gia nhập vào đám người do Tần Vấn Thiên dẫn đầu.