Thường ngày những đệ tử Trượng Kiếm tông này đều luôn cao ngạo, ai ai cũng đều mắt cao hơn đầu, không xem chín đại môn phái khác ra gì. Tuy nói chín đại môn phái đều có ân oán và mâu thuẫn với nhau nhưng khiến bọn hắn khó chịu nhất chính là người của Trượng Kiếm tông.
- Thực lực của người này cũng rất lợi hại, tu vi Thiên Cương tầng năm, lực chiến đấu đáng sợ đến khó tưởng.
Lúc này, Diệp Lăng Sương lên tiếng phá vỡ sự im lặng, nhìn về phía Bách chiến đài, chỉ thấy ở đó có một vị cường giả toàn thân như phát ra hào quang kim sắc.
- Tất nhiên là lợi hại, người này tu hành lực lượng Kim Thân Bất Phôi, phòng ngự siêu chắc chắn, lúc công kích phù quang đầy trời, khả năng sát phạt vô cùng đáng sợ.
Diệp Không Phàm cười nhạt một tiếng:
- Trong cuộc chiến ngày hôm nay, người này trăm trận trăm thắng, vẫn luôn không tìm được đối thủ.
Mọi người nghe thấy lời Diệp Không Phàm nói thì lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, hình như Diệp Không Phàm có quen biết người này.
- Ha ha, người này đã vào Tề vương phủ.
Quả nhiên, một người đứng bên cạnh Diệp Không Phàm hờ hững lên tiếng:
- Trượng Kiếm tông có ai muốn thử một chút không?
- Không cần thử, lần chiến đấu tiếp theo, hắn sẽ thua.
Tần Vấn Thiên bình tĩnh lên tiếng, khuôn mặt Diệp Không Phàm hiện lên một nụ cười miệt thị, thực lực của người thanh niên kim bào kia hắn biết rất rõ, làm sao có thể thất bại được.
Đưa mắt nhìn về phía đài chiến đấu, liền thấy một người thanh niên mặc hắc bào, vóc người hơi có vẻ gầy gò xuất hiện, toàn thân người này toát ra một loại khí chất khiến cho người ta cảm giác vô cùng lạnh lẽo, liếc mắt nhìn qua cũng đủ khiến cho người ta cảm nhận được cái lạnh tràn vào cơ thể, mặc dù hơi thở tràn ngập trên người hắn chỉ là Thiên Cương cảnh tầng bốn.
- Có lẽ người này khá là nguy hiểm nhưng tu vi chỉ mới Thiên Cương cảnh tầng bốn, nhất định sẽ thua.
Một vị cường giả của Tử Lôi tông lên tiếng, ánh mắt mọi người rối rít nhìn về phía bên kia, ở bên trong đấu trường, lại nhớ tới âm thanh núi hô biển gầm, khiến cho ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên tia nhìn sắc lẹm.
Nếu hai người này đều lên được Bách chiến đài thì chắc chắn đều là danh nhân ở cái đấu trường này, đã lấy được chiến tích bách chiến huy hoàng.
- Chỉ sợ là ngươi phải thất vọng rồi.
Tần Vấn Thiên lạnh nhạt đáp lại, rất nhanh, hai người kia liền bộc phát chiến đấu, toàn thân thanh niên kim bào kia lập lòe hào quang kim sắc chói mắt đầy trời, thậm chí phía sau còn hiện lên hư ảnh Bất Diệt Kim Thân, công kích và chưởng lực sát phạt ngập trời, dường như muốn đánh nát cả đất trời, cực kỳ mạnh mẽ.
Thanh niên mặc hắc bào không đánh chính diện với hắn mà chỉ không ngừng né tránh, hư hư thực thực di chuyển, mỗi chuyển động của hắn đều rất tinh diệu, từng huyết quang sáng lấp lánh hiện lên, tràn ngập khắp cả đấu trường.
Công kích của thanh niên kim bào càng ngày càng hung bạo như muốn giết chết đối phương, giải quyết đối phương một cách nhanh gọn, song chưởng mà hắn đánh ra lúc phù quang kim sắc biến ảo thành dấu ấn bàn tay che kín cả bầu trời trước mắt đối phương, triệt để đè bẹp người trước mặt. Công kích tựa như cuồng phong bạo vũ liên tục được phóng ra, thanh niên hắc bào cũng không ngừng né tránh lui về phía sau, thậm chí có đôi lúc còn bị kình phong đánh phải, phun ra máu tươi.
- Xem ra ánh mắt của ngươi cũng chẳng ra sao, vốn dĩ không phải là cùng đẳng cấp chiến đấu.
Cường giả Tử Lôi tông quét mắt về phía Tần Vấn Thiên, châm chọc nói.
- Cuộc tỷ thí này đúng là không cùng đẳng cắp, cũng sắp kết thúc rồi.
Giọng của Tần Vấn Thiên trước sau vẫn bình tĩnh như thế, khiến cho người nọ lại càng lạnh lùng cười không thôi:
- Đúng là cứng miệng, cuộc chiến đã rõ ràng như thế mà ngươi còn cứ già mồm, để ta xem sau khi trận đấu chấm dứt, ngươi có phải tự vả mình một bạt tai hay không đây!
Tần Vấn Thiên nhìn đối phương, ngay sau đó nhả ra hai chữ:
- Ngu ngốc.
- Ngươi...
Sức chịu đựng của vị cường giả Tử Lôi tông kia có mạnh đến mấy cũng không chịu nổi việc Tần Vấn Thiên liên tục khiêu khích như thế, hơn nữa thanh niên hắc bào này đã ở trong cục diện thất bại, hắn lại vẫn cứ đổi trắng thay đen, việc này để cho bọn họ thật sự rất muốn đánh cho Tần Vấn Thiên một trận tơi bời ngay tại chỗ.
- Nếu không phải là có thánh nữ ở đây, những kẻ giống như ngươi chỉ sợ đã sớm phải chết không biết bao nhiêu lần!
Lúc nói chuyện người nọ lóe lên sát ý.
- Nghe nói Tử Lôi tông cũng là một trong chín đại môn phái, hôm nay vừa gặp, không ngờ lại có lắm kẻ ngu ngốc đến vậy, quả thực là khiến người ta phải xấu hổ khi làm bằng hữu cùng các ngươi.
Tần Vấn Thiên vẫn chẳng hề tỏ ra ra tức giận, bình thản mà nói, quả thực những lời của hắn có thể ép người đến mức phát điên, mặc dù ngay cả người của Dược Hoàng cốc và người của Trượng Kiếm tông cũng không rõ Tần Vấn Thiên lấy tự tin ở đâu ra, rõ ràng là thanh niên hắc bào đang ở thế hạ phong, thế mà hắn vẫn cứ chắc chắc là người này sẽ thắng.
- Tình nhân của thánh nữ hi vọng không phải là một kẻ chỉ biết nói cho sướng miệng.
Người Dược Hoàng cốc thở dài trong lòng, tài ăn nói của tên Tần Vấn Thiên này đúng là lợi hại, dăm ba câu thôi đã có thể chọc giận người ta, nhưng nếu như không thật sự có thực lực như vậy thì thật sự là quá khiến người ta phải thất vọng.
- Sau khi trận chiến này chấm dứt, ta nhất định phải phải vả vào mặt ngươi một cái thật đau.
Một vị cường giả Tử Lôi tông thấy Tần Vấn Thiên không chút khách sáo mà vũ nhục Tử Lôi tông, không khỏi lên tiếng trước mặt mọi người, thẳng thắn phát ra tiếng khiêu khích, muốn vả mặt Tần Vấn Thiên, ai kêu người này lại dám nhục nhã Tử Lôi tông như thế.
Tần Vấn Thiên thì chỉ lạnh lùng liếc nhìn đối phương, sau đó lại tiếp tục nhìn về phía đài chiến đấu, thanh niên kim bào công kích càng ngày càng hung bạo hơn, mắt thấy trận đấu sắp phải kết thúc, trên mặt mọi người Tử Lôi tông treo nụ cười, cường giả Trượng Kiếm tông thì khẽ nhíu chân mày lại, còn sự thất vọng trong lòng người Dược Hoàng cốc lại càng mãnh liệt hơn. Duy chỉ có Mạc Khuynh Thành là tin tưởng vào phán đoán của Tần Vấn Thiên, không chỉ là vì quan hệ giữa nàng và Tần Vấn Thiên mà còn là bởi vì nàng nhận ra được bóng dáng hắc bào kia.
- Ầm!
Âm thanh công kích cuồng bạo kia gây chấn động cả đài chiến đấu, thanh niên kim bào thấy bản thân sắp sửa đoạt được tính mạng của thanh niên hắc bào nhưng ngay một giây đó, không ai chú ý tới tròng mắt thanh niên hắc bào hiện lên một mũi nhọn đen nhánh vô cùng sắc lạnh, chỉ trong nháy mắt, công kích của thanh niên kim bào dừng lại ở hư không, ngay sau đó sắc mặt hắn như tro tàn.
- Đùng!
Thanh niên hắc bào bước một bước chân, dấu bàn tay đánh vào người của hắn, trong phút chốc, thân thể của vị cường giả kim bào như bị khô héo, hắn gắt gao mở ra hai mắt, ngay sau đó rơi xuống khỏi đài chiến đấu, vừa rơi xuống vừa bị thiêu cháy, cường giả bách chiến lại bị người có cấp bậc thấp hơn giết chết!
- Đây là...
Tất cả mọi người đều vô cùng hãi hùng, ánh mắt của mọi người Trượng Kiếm tông thì chợt lóe, kinh ngạc mà nhìn Tần Vấn Thiên, sao hắn lại tự tin như thế, hắn có thể đoán trước được chiến cuộc?
Ánh mắt của đám người Dược Hoàng cốc cũng lóe lên, xem ra Tần Vấn Thiên cũng khá là có mắt, không giống như trong tưởng tượng của các nàng.
Về phần người của Tử Lôi tông, sắc mặt ai nấy cũng xanh mét, kết cục của cuộc chiến này khiến cho bọn họ cảm thấy toàn thân đều rất khó chịu, trên mặt sinh cảm giác ran rát, nhớ tới những lời mà mình vừa nói, không ngờ lại châm chọc như thế.
- Ha ha, cái tát này đánh thật đã tay, không phải vừa nãy còn nói nhiều lắm mà, sao bây giờ đều câm hết cả rồi?
Lưu Vân cười phá lên, đám cường giả Tử Lôi tông đều cực kỳ khó chịu, quả thực là vô cùng nhục nhã.
- Sư huynh cần gì phải so đo với đám người ngu ngốc đó, chẳng phải là hạ thấp thân phận ư?
Lúc này Tần Vấn Thiên cũng chả thèm liếc nhìn đám người Tử Lôi tông dù chỉ một cái mà là khuyên Lưu Vân một tiếng, nhưng lời của hắn rơi vào trong tai đám cường giả Tử Lôi tông lại vô cùng chói tai.
- Không Phàm, mặc dù hôm nay bọn họ là khách nhưng mà lại gây sự, nói lời sỉ nhục chúng ta như thế, chúng ta có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục. Nếu Tử Lôi tông ta còn không tỏ thái độ gì, chẳng phải sẽ bị cười đời cười nhạo sao?
Một gã thanh niên tu vi Thiên Cương cảnh tầng năm của Tử Lôi tông lạnh lùng lên tiếng.
- Thật là buồn cười, rõ ràng là các ngươi tự cho là đúng, thậm chí còn nói rằng sau trận chiến này muốn vả mặt sư đệ ta, kết quả chính mình lại bị quăng một bạt tai, bị cắn ngược lại một phát, sự lợi hại của Tử Lôi tông coi như hôm nay đã được lãnh giáo! Lưu Vân lạnh lùng hừ một tiếng:
- Xem ra sư đệ nói không sai, đều là chín đại môn phái nhưng thật đúng là xấu hổ cho những người phải làm bằng hữu cùng những người này.
- Cãi vã qua lại cũng chẳng giải quyết được gì, mặc dù hôm nay các ngươi là khách, nhưng nếu làm nhục sư môn, như vậy thì hãy gặp nhau bằng quyền cước vậy.
Diệp Không Phàm có phong thái phi phàm, một lời liền muốn vứt bỏ tất cả, muốn khai chiến với cường giả Trượng Kiếm tông.
- Nhưng trước đó nên mời người kia tới đây một chuyến, người này rất là bất phàm.
Diệp Không Phàm dặn dò thủ hạ một tiếng.
- Vâng thưa thế tử.
Một người đi về phía đài chiến đấu mời người mặc hắc bào kia, mặc dù không biết người mặc hắc bào này dùng loại thủ đoạn nào nhưng có thể giét chết được thanh niên kim bào là điều mà tất cả mọi người đều thấy được quá rõ ràng, hiển nhiên là Diệp Không Phàm cũng có lòng muốn thu vào dưới trướng, thế chỗ cho người thanh niên mặc kim bào kia.
Thị vệ nghe lệnh mà đi, không bao lâu sau đã dẫn thanh niên được hắc bào đến nơi này.
Thấy được thanh niên hắc bào ở khoảng cách gần, lại càng phát hiện đôi mắt của người này đen nhánh thâm thúy kiệt ngạo, lại lộ ra một luồng khí lạnh nguy hiểm đáng sợ, giống như trong mắt của hắn không có có hơi thở của sinh mệnh, cực kỳ lạnh lẽo. Nếu là người có tu vi yếu hơn hắn, sợ rằng chỉ riêng ánh mắt của hắn thôi cũng đủ để khiến người ta không rét mà run.
- Thực lực của ngươi không tệ, có hứng thú gia nhập hoàng tộc nước Diệp của ta không, ta sẽ tiến cử ngươi vào Tử Lôi tông ta, với thực lực của ngươi hẳn là có thể thông qua khảo hạch.
Diệp Không Phàm lên tiếng với thanh niên hắc bào kia nhưng hắn lại phát hiện, đối phương lại không hề nhìn hắn, đôi mắt sâu thẳm lại nhìn vào một vị trí khác.
- Hả?
Diệp Không Phàm nhíu mày, theo ánh mắt của thanh niên hắc bào nhìn lại, chỉ thấy người đối phương nhìn chính là Tần Vấn Thiên.
- Sao ngươi lại ở nước Diệp?
Thanh niên hắc bào hỏi Tần Vấn Thiên, vừa nhìn thoáng qua Mạc Khuynh Thành, có phần kinh ngạc.
- Hiện tại ta ở Trượng Kiếm tông, lần này đến nước Diệp là vì một vị sư tỷ của ta, cũng chính là công chúa nước Diệp, còn ngươi, không ngờ rằng có thể gặp nhau ở đây.
Tần Vấn Thiên có phần ngoài kinh ngạc nói.
- Đại Hạ cho không chứa nổi ta.
Thanh niên hắc bào bình tĩnh nói rõ nhưng Tần Vấn Thiên lại không biết sau khi hắn rời đi một thời gian ngắn, thanh niên hắc bào đã tạo ra bao nhiêu sóng gió ở Đại Hạ, làm người ta nghe tiếng thôi đã sợ mất mật, không biết bị bao nhiêu cường giả đuổi giết.
- Vậy sau này ngươi có tính toán gì không?
Tần Vấn Thiên không hỏi nhiều về chuyện đó, rất bình tĩnh hỏi sang vấn đề khác.
- Sau này?
Người mặc hắc bào ngẫm nghĩ chốc lát:
- Sau khi Lư Mẫn chết, lòng ta chẳng còn gì để nhớ thương, sau này ta đi theo ngươi đi.
Tần Vấn Thiên thoáng lộ ra vẻ kinh ngạc, trong lòng xuất hiện cảm xúc đồng tình, nghĩ đến thiếu nữ khóc ngoài Đại Hạ cổ hoàng triều ngày đó, thầm thở dài một tiếng, không ngờ rằng người thân duy nhất của Mộ Phong lại cũng gặp phải kết cục như vậy.
Ông trời đã đối xử quá tàn nhẫn đối với Mộ Phong.
Thanh niên hắc bào này chính là thiên tài yêu nghiệt trên Thiên Mệnh bảng của Đại Hạ, Mộ Phong, đệ tử Độc Vương. Năm đó Đế Phong hóa thân thành Tần Vấn Thiên hại chết cả nhà hắn, Mộ Phong vì báo thù mà suýt độc chết Tần Vấn Thiên, về sau khi đã nói rõ mọi chuyện, Tần Vấn Thiên cũng không giết Mộ Phong, ngược lại còn giúp hắn tìm ra hung phạm là Đế Phong, giúp hắn báo thù, khi đó, Mộ Phong liền nói tính mạng của hắn là nhờ có Tần Vấn Thiên cho.
Về sau, hắn đi theo đám người Đế Thiên và Vân Mộng Di cùng nhau bước chân vào Đại Hạ cổ hoàng lăng, Mộ Phong hắn đã đi qua con đường Huyết Hoàng truyền thừa, không ngờ hôm nay hắn lại tới nước Diệp!