Hắc Ám Sâm Lâm bao quanh hoàng thành nước Sở. Nó so với lịch sử của đất nước này còn lâu đời hơn rất nhiều. Không ai biết nó đã tồn tại được bao lâu, nước Sở cũng chưa từng thăm dò hết tất cả bí mật bên trong đó.
Có lẽ đã từng có người đi vào nơi sâu nhất trong rừng nhưng những nhân vật như vậy sẽ không bao giờ dừng chân tại nước Sở. Vì thế ở nước Sở hầu như không ai biết sâu bên trong Hắc Ám Sâm Lâm có gì.
Tần Vấn Thiên đứng ở trên lưng Hắc Phượng Điêu thấy vạn yêu lao nhanh, xuyên qua những không gian kì dị, những đường hầm cổ xưa. Trước mắt Tần Vấn Thiên hiện ra cảnh tượng khiến người ta rung động. Đó là vô tận những đỉnh núi nhọn tiếp giáp nhau, tựa như vách ngăn thiên nhiên đã che khuất bầu trời.
Vạn yêu nối tiếp nhau như con thoi bước vào trong đó, ánh mặt trời trở nên yếu ớt, phía trước không còn là rừng rậm mà là một bình nguyên rộng lớn.
Cuối cùng thì tốc độ của Hắc Phượng Điêu cũng chậm lại, độ cao hạ xuống bay lượn ở tầng trời thấp, còn những yêu thú bên dưới cũng di chuyển chậm lại, từ từ đi về trước, thậm chí có không ít yêu thú bò lổm ngổm trên đất để tiến về trước, tư thế của những yêu thú kia làm Tần Vấn Thiên thật sự rung động.
Những yêu thú này làm hắn sinh ra ảo tưởng về việc đi hành hương.
Mười triệu yêu thú cuồng bạo tập trung tại nơi này, tư thái thành kính giống như là đi chầu bái vạn thần của vạn yêu, vạn yêu đứng đầu.
Vào thời khắc này, đôi mắt Tần Vấn Thiên bắn ra những ánh nhìn bén nhọn. Chỉ thấy phía trước xuất hiện hai pho tượng lớn vô cùng. Hai pho tượng đó điêu khắc một cự nhân khổng lồ cao trăm mét đứng bên cạnh một con yêu thú đáng sợ.
"Yêu thú Hắc Ám Sâm Lâm bạo động thật ra là đang đi chầu thánh ư?" Trong lòng Tần Vấn Thiên chấn động. Hắn cách hai pho tượng càng ngày càng gần, Hắc Phượng Điêu cũng biểu lộ ra sự sùng kính, quỳ rạp trên mặt đất, tựa hồ là đang quỳ lạy vua của chúng.
Yêu thú thông linh, có trí khôn, bọn chúng tuy tàn bạo hơn so với loài người nhưng khi đối mặt với vua của vạn yêu càng tỏ ra trung thành, từ cảnh vạn yêu triều hội này có thể nhìn thấy một hai phần.
Đột nhiên Tần Vấn Thiên cảm thấy cả người lạnh lẽo, sau đó hắn thấy mấy con yêu thú cường đại mang theo ánh nhìn lạnh như băng hướng về phía hắn cùng với Tiểu Hỗn Đản trong ngực.
Tần Vấn Thiên sửng sốt, xem ra những yêu thú này thấy mình và Tiểu Hỗn Đản không thành kính quỳ lạy nên sinh ra bất mãn. Từng luồng yêu khí đáng sợ cuộn cuộn bao phủ lấy Hắc Phượng Điêu rồi phát ra tiếng gầm gừ trầm thấp, tựa hồ đang cùng Hắc Phượng Điêu tiến hành trao đổi.
Tiểu Hỗn Đản tựa hồ phát hiện bọn chúng có ác ý, chỉ thấy nó từ trong ngực Tần Vấn Thiên nhảy xuống, cơ thể hóa thành một con yêu thú hung ác, trên trán phát ra những tia sáng lóng lánh. Màu vàng chói lọi tựa như khoác trên mình chiếc chiến y bằng vàng, lộ ra sự cao quý.
- Hú… u… u…
Tiểu Hỗn Đản hướng về phía những yêu thú kia phát ra tiếng gầm thét, ngay sau đó chỉ thấy thân thể nó hóa thành một đạo tàn ảnh xông ra ngoài.
Tốc độ của nó cực nhanh, trong phút chốc đã đứng ở trên đầu pho tượng, nhất thời chúng yêu thú bên dưới điên cuồng gầm lên, hận không thể ăn sống nuốt tươi Tiểu Hỗn Đản. Tuy nhiên bọn chúng vẫn không dám tiến lên phía trước.
- Ngao!
Tiểu Hỗn Đản ngửa mặt lên trời thét dài, thanh âm nghiêm túc vang xa, nó ngẩng cao đầu, mặt đầy kiêu ngạo.
Cuối cùng mấy yêu thú cường đại không chịu nổi sự khiêu khích, hợp lại xông lên phía trước. Thời điểm đến gần pho tượng bọn chúng không cách nào tiến lên phía trước nửa bước, ùng ùng mấy tiếng bị chấn động văng ra xa. Chúng vẫn không buông tha, tiếp tục vọt tới trước, lặp đi lặp lại như vậy, bị chấn động không ngừng hộc máu.
Tình cảnh như vậy thực sự rất chấn động, những con yêu thú này thật đúng là cố chấp, nhưng điều kinh ngạc hơn là rõ ràng chúng bị một cỗ lực lượng cản trở nhưng tại sao Tiểu Hỗn Đản có thể bình yên vô sự trèo lên đỉnh đầu pho tượng.
Chỉ thấy nó ngẩng cao đầu phát ra tiếng gào trầm thấp khiến Tần Vấn Thiên có cảm giác rất buồn cười, sỉ nhục người đừng làm ra vẻ mặt kiêu ngạo như vậy được không?
"Y y nha nha." Trong đầu Tần Vấn Thiên bỗng nhiên nhớ lại thanh âm lúc nãy của Tiểu Hỗn Đản, hắn không kiềm được lộ ra vẻ kinh ngạc, chỉ thấy ánh mắt của nó hướng tới mình, móng vuốt nhọn chỉ chỉ pho tượng khổng lồ cao trăm mét, tựa hồ tỏ ý bảo hắn cùng leo lên đó.
Tần Vấn Thiên bước chân đi về phía trước, một nhóm yêu thú nhất thời vây bên người hắn nhưng Hắc Phượng Điêu lại xuất hiện phát ra một tiếng kêu trầm thấp, những yêu thú kia lúc này mới nhường đường nhưng ánh mắt khi nhìn về phía Tần Vấn Thiên vẫn còn vẻ bất thiện.
Dần dần đến gần pho tượng, bất chợt Tần Vấn Thiên cảm thấy có một cỗ lực lượng đè ép.
Oanh…
Lực lượng đó tác động lên người làm thân thể hắn lui về phía sau, bực bội hừ một tiếng. Nhưng lúc ngẩng đầu nhìn về phía pho tượng kia, trong lòng hắn rất chấn động, một khắc vừa rồi kia, hắn mơ hồ cảm giác pho tượng dường như có sinh mệnh tồn tại, một lực lượng ý niệm kinh khủng tác động lên người hắn.
"Pho tượng không lẽ là thi thể của một cường giả sau khi chết đi?" Trong đầu Tần Vấn Thiên xuất hiện một ý nghĩ hoang đường. Lần này huyết mạch hắn sôi trào, cả người bùng bổ yêu khí mãnh liệt, ánh sao bao phủ thân thể, từng bước một đi về trước, một lần nữa đi về phía pho tượng.
Lần này, cỗ niệm lực kia càng rõ ràng, giống như một lực lượng đào thải, khiến cho trái tim huyết mạch hắn sôi trào, suy nghĩ tan rã, thật đáng sợ.
Tần Vấn Thiên khó khăn tiến về trước, “ầm” một tiếng vang lên, niệm lực đáng sợ như một quả tạ mười triệu cân đánh lên người hắn, khiến cho hắn khạc ra một ngụm máu tươi, thân thể lại lần nữa bị đụng bay ra ngoài.
Máu tươi quanh quẩn trong không trung nhưng đột nhiên một cỗ lực lượng kì diệu lại cuốn lấy máu của Tần Vấn Thiên, sau đó bãi máu hóa thành một sợi tơ nhỏ, tiến vào trong pho tượng.
Đại địa đột nhiên rung chuyển, cỗ thiên uy kinh người từ thân pho tượng tràn ngập không gian như thiên thần viễn cổ xuất hiện, ép cho chư yêu không cách nào không thở dốc.
"Oong!"
Từng đám bụi từ pho tượng mất đi, cặp mắt pho tượng có thần thái rất đáng sợ, đất đai rung rung, đỉnh núi chung quanh cũng đang không ngừng rung động, trên bầu trời, vô tận ánh sao xuyên thấu qua khe hở của dãy núi rơi xuống thân pho tượng, sau đó lan nhanh sang chỗ khác, bao phủ khoảng trời đất này.
Trong khoảnh khắc, phiến hư không này biến thành một bầu trời do ánh sao đan thành, bao la vạn tượng.
- Tinh Thần thiên tượng.
Cảnh này khiến Tần Vấn Thiên cảm giác có chút quen mắt. Đúng rồi, ngày đó ở bên ngoài Tần Thiên Thần Tông, vị trung niên cường giả kia có thể chính là Tử Quỷ lão cha, chắc không phải là đối phó với một đám cường giả Tinh Thần thiên tượng nhỉ.
Lúc cảnh kì dị này hiện ra, Tần Vấn Thiên cùng chư yêu thú cảm giác trên lưng đang cõng một ngọn núi nặng.
Nhưng đồng thời, hắn cảm giác có một cỗ lực lượng thần bí hạ xuống người, thay hắn chống đỡ lực áp bức kia.
Hắn chậm rãi bước về trước, đi tới bên cạnh pho tượng, cảm thụ ý cảnh phát ra.
- Hú.. u… u.
Tiểu Hỗn Đản kêu lên một lần nữa, trong mắt lộ ra sự hưng phấn.
Bầy yêu thấy cảnh này cũng vô cùng chấn động, bọn chúng bây giờ đang suy nghĩ, tiểu súc sinh này và tên loài người kia rốt cuộc là thứ gì vậy.
......
Ở một nơi xa xôi cách xa nước Sở, Đại Hạ hoàng triều, Khâm Châu thành, Khâm Thiên các, trên đài xem sao, chỉ thấy một lão già râu tóc bạc trắng chắp hai tay sau lưng, ngẩng đầu nhìn về bầu trời, đôi mắt thâm thúy tựa như có thể nhìn xuyên cổ kim.
Đưa tay vạch một cái, trong khoảnh khắc, trước người lão già nhiều hơn một tấm bản đồ.
Đây là một bức chiếu của bản đồ. Nó bao phủ những ranh giới vô tận, có thể nói, tấm bản đồ này chính là tấm bản đồ đầy đủ nhất trong Đại Hạ hoàng triều.
Hai tay vạch một lần nữa, trong khoảnh khắc, một khu vực nhỏ trên tấm bản đồ xuất hiện một màn ánh sáng, phía trên, đánh dấu hai chữ: nước Sở.
Lão già nhíu mày một cái, nước Sở, lại là nước nhỏ như vậy, trường hợp có cường giả ghé qua khá thấp, như vậy, cũng chỉ có thể là cổ tích hiện thế.
- Yêu tinh giáng xuống nước Sở, nhanh đi điều tra.
Giọng hắn đột nhiên vang lên khắp Khâm Thiên các, khiến cho trong lòng vô số cường giả chấn động, ánh mắt bọn họ đồng thời nhìn về phương hướng đài chiêm tinh.
Nước Sở.
Cái tên này lần đầu tiên xuất hiện ở trong Khâm Thiên các nên gây ra cơn chấn động lớn.
Không chỉ như vậy, giọng nói đó cũng truyền ra bên ngoài, vang khắp Khâm Châu thành, thậm chí còn thông báo tới những cương vực khác của Đại Hạ hoàng triều.
Nhưng đối với hết thảy những chuyện này, nước Sở hoàn toàn không hề hay biết.
Đang tạm nhiếp chính đất nước, tam hoàng tử Sở Thiên Kiêu hoang mang bất an, lần đầu tiên trong lòng xuất hiện gợn sóng lớn như vậy. Trước người hắn có một thân ảnh đang cúi đầu, đó chính là người mang đến tin tức làm cho Sở Thiên Kiêu bất an cực độ.
- Ngươi chắc chắn không?
- Sở Thiên Kiêu mở miệng hỏi lần thứ ba, ánh mắt nhìn chằm chằm về bóng người phía trước.
- Thuộc hạ khẳng định, là Tiêu Lam không sai.
Trong bầu không khí đầy áp lực, người nọ thấp giọng đáp lại, giọng nói mang theo sự bất an kinh khủng.
- Thi thể đã xử lý xong chưa?
Sở Thiên Kiêu lại hỏi.
- Tạm thời nằm trong tay chúng ta.
Đối phương đáp lại.
- Xử lý sạch sẽ, ngươi biết nên làm như thế nào rồi chứ?
Sở Thiên Kiêu lạnh lùng nói một câu, trong mắt bắn ra tia sáng lạnh lẽo, người nọ gật đầu một cái, sau đó khom người lui ra, hắn dĩ nhiên biết nên làm như thế nào. Người biết chuyện này, ngoại trừ hắn, một người cũng không thể sống sót, dĩ nhiên giờ phút này hắn còn đang suy nghĩ có nên chuẩn bị kế hoạch hay không.
Sau khi người nọ rời đi, Sở Thiên Kiêu hít sâu một cái, Tiêu Lam chết ở nước Sở dĩ nhiên không phải do hắn hạ lệnh.
Tiêu Lam là Tiêu thị nhất mạch của Cửu Huyền cung, bất kể là ai giết nhưng phát hiện thi thể ở nước Sở, hắn và hoàng thất cũng chạy không thoát trách nhiệm đó.
Dĩ nhiên, cũng không phải là Đế Nghĩa làm. Đế Nghĩa nếu bỏ qua cho Tiêu Lam thì không cần phải ám sát hắn nữa, như vậy chỉ e là sẽ chọc giận Cửu Huyền cung.
Rốt cuộc là ai làm chuyện đó?
Điều càng làm cho Sở Thiên Kiêu kinh hãi là chuyện này rất nhanh đã truyền ra khắp nước Sở, không hề bị giấu giếm. Điều đó làm cho trong lòng Sở Thiên Kiêu sinh ra cảm giác lạnh lẽo, lập tức nghĩ tới biện pháp sửa sai, liền phái người thông báo cho Cửu Huyền cung!