Bốn Tinh Hồn của hắn ta có hai Tinh Hồn là thuộc loại tốc độ, hai Tinh Hồn còn lại thì đều là kiếm Tinh Hồn, phối hợp như vậy là vì muốn theo đuổi cực hạn của khoái kiếm.
Lực tấn công của kiếm đương nhiên là mạnh không có gì bàn cãi, vì vậy chỉ cần tốc độ đủ nhanh thì kiếm có thể đánh và dễ dàng chiến thắng đối phương.
Thanh niên hiện tại đang đứng đối diện Hàn Thanh có tu vi Thiên Cương cảnh tầng một. Mặc dù có phần bản lĩnh, nhưng Hàn Thanh vẫn rất tự tin không ai có thể qua được hơn mười chiêu dưới kiếm của hắn.
Thanh niên tay cầm Phương Thiên Họa Kích đứng đối diện Hàn Thanh rõ ràng bắt được nụ cười tự tin ngạo mạn của đối phương nhưng sắc mặt hắn không hề thay đổi, cũng không biết trong lòng đang suy nghĩ điều gì.
Những người khác cũng nhanh chóng tìm được đối thủ cho mình, bốn mươi tám người, hai mươi bốn trận quyết đấu. Cũng may sân đấu đủ rộng rãi để có thể diễn ra các trận đấu cùng lúc.
- Mời chỉ giáo.
Thanh niên tay cầm Phương Thiên Họa Kích lễ phép lên tiếng, hắn vừa nói xong thì Hàn Thanh đã tuỳ tiện cười đáp:
- Vậy các hạ phải cẩn thận đấy nhé.
Vừa dứt câu thì kiếm liền đâm ra như gió, thân ảnh của hắn giống như bị gió bao phủ hoá thành một đạo tàn ảnh, tốc độ nhanh như tia chớp. Kiếm của hắn nổi gió giống như ảo ảnh.
Một kiếm đâm ra, thanh niên cầm kích kia cứ như bị phong kín tất cả đường lui, bất kỳ một góc độ nào cũng bị bao phủ bởi kiếm pháp của đối phương. Dù hắn muốn né tránh hướng nào thì chỉ cần đối phương thay đổi đường kiếm là có thể thuận đường ngăn lại.
Có điều hình như thanh niên cầm kích kia không hề có ý muốn né tránh.
Hắn bước lên một bước nhỏ, nhưng chỉ một bước này lại khiến toàn bộ thế cục phải chuyển động theo hắn. Hắn giống như chúa tể của không gian này, Phương Thiên Hoạ Kích trong tay hắn bỗng chốc đâm ra, bá đạo như rồng, trước nay chưa từng có.
- Phong Ảnh.
Đối phương phóng ra võ đạo ý chí của mình, cơ thể của Hàn Thanh thoáng chốc hoá thành phong chi ảnh, thân hình hắn giống như đột nhiên biến mất, ẩn vào làn gió, nhưng kiếm khí vẫn tồn tại vô cùng mạnh mẽ.
Một luồng sáng lạnh lẽo loé lên, kiếm mang theo làn gió sắc bén đâm thẳng về phía thanh niên cầm kích. Một màn kinh hiểm khiến ai nấy đều sợ hãi khen ngợi sự tinh diệu của chiêu kiếm pháp được dung nhập võ đạo ý chí này.
Tốc độ như vậy dường như khiến cho thanh niên cầm kích không cách nào ngăn cản, nhưng ngay lúc này bỗng có một tiếng nổ vang lên.
Phương Thiên Hoạ Kích ngay lập tức va chạm với kiếm đang đâm tới, tranh phong trực diện, không hề né tránh. Một kích này vô cùng dứt khoát, có thể nói là gần như hoàn mỹ.
- Đây…
Một số người chú ý trận đấu này đều vô cùng kinh ngạc, thanh niên cầm kích này làm cách gì thế? Hàn Thanh hoá thành gió, lúc ra kiếm cũng đã tấn công về phía thanh niên cầm kích, nhưng tại sao thanh niên kia có thể hậu phát tiên chí (*) dùng Phương Thiên Hoạ Kích ngăn cản kiếm của đối phương.
Đương nhiên cũng có người thấy rõ động tác của thanh niên cầm kích. Do thấy rõ nên họ càng thêm rung động, vì họ phát hiện ra ngay khi Hàn Thanh biến mất thì Phương Thiên Hoạ Kích trong tay thanh niên kia cũng đã bắt đầu di chuyển, hoàn toàn không có phần do dự nào, rút về ngay lập tức không chút do dự, sau đó lại đâm mạnh ra, đúng lúc đó kiếm của đối phương cũng đã xuất hiện.
Cứ như thể thanh niên cầm kích nọ có thể đoán trước được kiếm của đối phương sẽ đâm xuống chỗ nào vậy, khiến người xem ai nấy đều lạnh run cả người. Phong Ảnh của Hàn Thanh có thể nói là không hình không bóng, đó là sức mạnh của võ đạo ý chí cảnh thứ hai, nhưng đối phương lại có thể trực tiếp tấn công chuẩn xác, hoàn toàn không chút do dự như thế.
Hàn Thanh cũng cho rằng một chiêu này của mình dù không thể đánh bại đối phương ngay lập tức nhưng cũng đủ để đối phương luống cuống tay chân, sau đó hắn ta lại ra Kinh Phong Kiếm là có thể đánh bại được đối phương ngay. Nhưng mọi thứ lại không như mong muốn của hắn ta, ngay khi Phương Thiên Hoạ Kích va chạm với thân kiếm thì hắn ta liền cảm nhận được một cỗ sức nặng không thể chống cự ầm một tiếng đánh thẳng vào ngực, giống như bị một luồng lực lượng cách không đánh trúng, khiến cho nội tạng bên trong cơ thể hắn như bị từng đợt sóng lớn kinh khủng quất mạnh.
- Phụt...
Phun ra một ngụm máu tươi thì Hàn Thanh lập tức lùi nhanh về sau. Nhưng đối phương không hề dừng lại, nhanh chóng đuổi sát theo hắn ta như một tia chớp. Hàn Thanh tái mặt quát lớn:
- Ta nhận thua.
Hắn ta vừa dứt câu thì thanh niên cầm kích đã đáp xuống đất, gọn gàng lưu loát. Phương Thiên Hoạ Kích cắm xuống đất, vẻ mặt của thanh niên nọ cũng không hề thay đổi.
Trận chiến này có thể nói là trận chiến kết thúc nhanh nhất nên cũng có không ít người liếc nhìn thanh niên cầm kích nọ, trong lòng cũng thấy kinh ngạc không thôi. Người này chỉ mới là Thiên Cương cảnh tầng một mà đã có thể dùng một kích đánh Hàn Thanh hộc máu, nhất định là nhân vật bất phàm, nhưng bọn họ lại không hề biết hắn là ai.
Chín châu thành ở hoàng triều Đại Hạ không có nơi nào nghe nói xuất hiện một nhân vật thiên tài tay cầm Phương Thiên Hoạ Kích như vậy cả.
Trừ phi người này không phải là người của chín châu thành, thậm chí chưa từng đi lại xuất hiện ở chín châu thành nên mới không hấp dẫn chú ý của mọi người. Những kỳ nhân như vậy cũng có không ít, hôm nay hắn đến tham gia chọn rể của Đan Vương điện chắc cũng có ý đánh một trận thành danh à?
Không bao lâu sau vòng chiến đầu tiên đã chấm dứt, trên sân rộng chỉ còn lại hai mươi bốn người.
- Hai mươi bốn người này phần lớn đều là nhân vật thiên tài của các thế lực cấp bá chủ.
Những người đứng phía ngoài bậc thang của Đan Vương điện đều nhìn chằm chằm những người này, vị hôn phu tương lai của Mạc Khuynh Thành sẽ được chọn ra từ trong những người này sao?
Cuối cùng sẽ là người nào đây?
- Tiếp tục tự chọn đối thủ cho mình rồi đánh bại đối phương đi.
Lạc Hà bình tĩnh cất lời, giống như đang nói một chuyện không hề quan trọng vậy. Lời của Lạc Hà vừa chấm dứt, ngoại trừ một vài người ra thì những người khác đều bắt đầu di chuyển. Bọn họ muốn tìm được đối thủ dễ dàng đánh bại nhất để đối chiến, như vậy thì mới có thể tiếp tục đi vào vòng trong.
Mặc dù thanh niên cầm kích đã đánh bại Hàn Thanh, nhưng tu vi của hắn cũng chỉ mới là Thiên Cương cảnh tầng một, có rất nhiều đều cho rằng người này dễ đối phó hơn so với những nhân vật có tu vi cao khác. Cho nên có ba người đồng thời quay sang nhìn hắn, nhưng cuối cùng bị một người trong ba người đứng gần thanh niên cầm kích nhất nhanh chân giành trước.
Hắn ta không hề cho hai người còn lại bất kỳ cơ hội gì, lập tức ra tay tấn công thanh niên cầm kích.
Ngay khi hắn ta ra tay thì cũng có nghĩa là đã chọn xong đối thủ, những người khác không thể xen vào giành giật.
Nhưng ngay khi hắn ta di chuyển, thanh niên cầm kích cũng đã di chuyển, tốc độ nhanh như chớp. Tốc độ của thanh niên cầm kích tuyệt đối không chậm hơn Phong Ảnh của Hàn Thanh, chỉ trong chớp mắt mà Phương Thiên Hoạ Kích trong tay hắn đã đâm mạnh ra, một kích này hoàn toàn không có hư chiêu gì cả, chỉ là một chiêu trực tiếp nhất, bá đạo nhất.
Thậm chí một kích này còn không thể gọi là thần thông, nó chỉ là một kích.
Nhưng chính là một kích đâm ra bình thường này lại khiến mọi người cảm giác cả không gian trước mắt chỉ còn lại duy nhất một mình nó.
Người tấn công thanh niên cầm kích cũng là tu vi Thiên Cương cảnh tầng hai, khi hắn ta dùng sức phản kích thì có tiếng mãnh thú rít gào vang lên, một con giao long hung tợn lao nhanh về phía trước, uy thế cực mạnh, cơ thể của hắn ta như hoá thành giao long, một chưởng ấn cực lớn cực mạnh phóng ra va chạm với Phương Thiên Hoạ Kích.
- Ngao...
Bỗng một tiếng thét đau đớn xé gió vang lên, bàn tay đánh ra chưởng ấn của người nọ bị chấn nát, máu tươi đầm đìa, Phương Thiên Hoạ Kích đâm xuyên qua chưởng ấn khổng lồ kia, trực tiếp ấn lên mi tâm của hắn ta.
Giống y như trận chiến với Hàn Thanh ban nãy, vẫn là một chiêu chấm dứt trận đấu, cũng là người nhanh nhất giành thắng lợi.
Mặc dù thanh niên cầm kích có tu vi thấp nhất, những cường giả còn lại nơi đây đều là Thiên Cương cảnh tầng ba, nhưng qua hai lần chiến thắng nhanh chóng cũng hấp dẫn không ít sự chú ý của người xem.
Chỉ có điều những người thắng vào vòng tiếp theo đều sẽ là Thiên Cương cảnh tầng ba, e rằng thanh niên cầm kích sẽ phải dừng bước rồi.
Quả nhiên vòng quyết đấu thứ hai chấm dứt, mười hai người còn lại ngoại trừ thanh niên cầm kích ra thì mười một người khác đều là Thiên Cương cảnh tầng ba.
Hơn nữa bất kỳ ai cũng đều là nhân vật nổi danh, thanh niên cầm kích đứng bên cạnh tựa hồ có phần không hợp.
Trần Liệt, Vương Nhất Phi, Hoa Thịnh, Thạch Cuồng, Tiêu Vũ... đều là những nhân vật có tiếng cả.
Lạc Hà nhìn mười hai người còn lại, vẻ mặt vẫn bình tĩnh không hề thay đổi. Mười hai người này có không ít người bất phàm, nhưng nếu nói người xứng đôi với Mạc Khuynh Thành thì Lạc Hà không cảm thấy hài lòng với bất kỳ người nào cả. Dù sao những người này cũng không phải là người xuất chúng nhất trong các thế lực cấp bá chủ kia.
Nhưng hôm nay, thứ bà ta muốn thật sự không phải là chọn một chàng rể tốt cho Mạc Khuynh Thành.
Lạc Hà nâng mắt lên nhìn về phía yêu kiếm đứng sừng sững ở phương xa.
Hắn ta còn chưa xuất hiện.
Bà ta muốn xem xem hắn kéo yêu kiếm đến thành Vọng Châu rồi thì có thể nhẫn nại được đến khi nào.
- Tiếp tục.
Giọng nói của Lạc Hạ vang lên không hề có bất cứ tình cảm gì, giọng điệu lạnh lùng, bà ta thậm chí còn không định ra quy tắc gì mà chỉ nói mọi người tiếp tục chiến đấu.
Cuối cùng sẽ có ba người lưu lại, còn chuyện lựa chọn người nào thì trong lòng bà ta đã sớm có quyết định, kết quả không quan trọng, vì đây không phải là mục đích chính của bà ta.
- Lạc Hà này thế mà lại định ra quy tắc đơn giản như vậy, để bọn họ trực tiếp đấu loại từng người một đến cuối cùng chỉ còn lại ba người là xong thôi à.
Mọi người có phần kinh hãi, chiến đấu như vậy sẽ xuất hiện tình huống tàn khốc, người mạnh sẽ bị người càng mạnh hơn loại bỏ dần dần.
Lúc này động tác của mọi người như chậm lại, ánh mắt quét nhìn mọi người xung quanh, lập tức có người tiến lên đi về phía đối thủ mình chọn.
- Tiêu Vũ chọn thanh niên cầm kích, xem ra kết quả của trận chiến này đã định rồi. Tiêu Vũ này có thể xếp vào ba hạng đầu của thế hệ thanh niên trẻ tuổi Thiên Cương cảnh có tầm quan trọng không nhỏ trong Trích Tinh phủ, Trích Tinh chưởng lại tu luyện đến mức có uy lực vô cùng lợi hại.
Thanh niên cầm kích bình tĩnh trước sau như một, giống như hắn vĩnh viễn đều là như vậy.
- Ầm!
Tiêu Vũ tiến lên, Trích Tinh trong tay, Trích Tinh chưởng ấn kinh khủng như muốn huỷ diệt hư không phát ra ánh sáng tinh thần đáng sợ, giống như muốn quét sạch sự tồn tại của thanh niên cầm kích trong chớp mắt.
Thanh niên cầm kích đâm ra một kích, tựa như hắn chỉ biết mỗi một kích pháp này mà thôi. Khi Phương Thiên Hoạ Kích va chạm với Trích Tinh chưởng ấn thì cả hai bị đánh vỡ cùng một lúc.
Tiêu Vũ hừ lạnh một tiếng, chỉ là một tên Thiên Cương cảnh tầng một thì sao có thể chặn được Trích Tinh chưởng ấn của hắn ta chứ.
Ống tay áo tung bay, chưởng ấn trong tay hắn chớp mắt tăng lên, một chưởng này đập ra khiến cho thanh niên cầm kích lúc này giống như bị ánh sáng tinh thần bao phủ. Ánh sáng tựa như một lồng giam bao vây lấy hắn, một chưởng này chính là muốn hái cả trời sao, bứt luôn tính mạng của hắn.
- Ầm!
Nơi thanh niên cầm kích đứng bỗng bộc phát lực lượng tinh thần khủng bố, Trích Tinh chưởng ấn như muốn tiêu diệt hết mọi thứ, nhưng bỗng chớp mắt đã có một tiếng gào thét vang lên khiến người của Trích Tinh phủ đều đứng bật dậy, nhìn chằm chằm cảnh tượng trước mặt với vẻ căng thẳng.
Phương Thiên Hoạ Kích trực tiếp đâm vào cổ họng của Tiêu Vũ.
Tiêu Vũ vốn tưởng rằng một kích nọ vốn nên chấm dứt chiến đấu, nhưng ngay tại chớp mắt này, đối phương lại di chuyển đến phía sau Tiêu Vũ, đâm ra một kích trực tiếp xuyên thủng trái tim của Tiêu Vũ.
Thanh niên cầm kích đưa lưng về phía Tiêu Vũ, một đầu khác của Phương Thiên Hoạ Kích đang nhỏ máu, thanh âm nhỏ giọt bỗng khiến kẻ khác cảm giác được hàn ý đáng sợ.
Thanh niên cầm kích đã giết chết Tiêu Vũ của Trích Tinh phủ, hơn nữa lại còn cường thế đánh chết.
- Khâm Thiên các cũng phái cường giả đến tham dự chuyện này sao?
Người của Trích Tinh phủ xanh mặt.
Thuật Đấu Chuyển Tinh Di này vốn nằm trong chín tuyệt học của Đại Hạ. Đấu Chuyển Tinh Di vốn do Khâm Thiên các nắm giữ, cũng chỉ có người của Khâm Thiên các sử dụng thuần thục nhất.
Thanh niên cầm kích xoay người lại, Phương Thiên Hoạ Kích bị rút ra, cơ thể của Tiêu Vũ cũng ngã xuống mặt đất. Hắn nhìn về phía người của Trích Tinh phủ, vẻ mặt lạnh lùng hoàn toàn không có ý đáp lại.
Hắn đương nhiên không phải người của Khâm Thiên các, hắn là Tần Vấn Thiên.
Hắn cố dằn hết tất cả tức giận, đơn giản là vì hắn còn chưa tận mắt nhìn thấy Mạc Khuynh Thành, hắn cũng cảm giác không được Mạc Khuynh Thành đang ở chỗ nào.
Cho nên hắn cũng chỉ có thể sử dụng bí pháp dịch dung lấy được từ trên người Đế Phong, thay đổi khuôn mặt, mạo hiểm tham gia trận đấu chọn rể của Đan Vương điện này. Hắn cần tìm cơ hội tiếp xúc với Mạc Khuynh Thành!