Kẻ này lại lấy máu của mình cho kiếm uống.
Yêu kiếm như yêu, nếu uống máu tươi thì phải uống hết, máu cạn người cũng mất mạng.
Lúc này Tần Vấn Thiên vô cùng cẩn thận, hắn dám làm như thế là do lúc kiếm ngâm lên, huyết mạch của hắn cũng cộng hưởng cùng nó, bây giờ hắn lấy máu của mình để cho kiếm uống.
Một cảm giác kỳ lạ ập tới trong cơ thể của Tần Vấn Thiên, dường như hắn có thể cảm nhận được sự bi thương của yêu kiếm.
Thế nhưng yêu kiếm lại không tiếp tục uống máu của hắn.
Mọi người đều giật mình, lúc này kiếm uy đáng sợ, tiếng kêu gào bi thống của yêu kiếm vang vọng giữa trời đất nhưng nó lại không tiếp tục uống máu của Tần Vấn Thiên nữa.
Hai tay Tần Vấn Thiên đặt trên chuôi kiếm, yêu khí trên người xông lên trời. Trong chớp mắt, tiếng ‘ầm ầm’ vang lên, kiếm mạch rung chuyển, trời đất gào thét, kiếm uy kinh người càn quét trong thiên địa.
- Xoẹt, xoẹt…
Âm thanh thanh thúy vang lên, yêu kiếm đã động rồi, nó được rút lên trên nửa thước.
Tuy chỉ có nửa thước nhưng lại làm trong lòng mọi người dậy sóng.
Yêu kiếm động rồi.
Yêu kiếm này dường như tới từ bên ngoài bầu trời, chém nứt mặt đất, phá ra vách núi, sinh ra kiếm mạch, bất động vạn năm, không có ai có thể khiến nó di chuyển một li một tí nào.
Tối nay, Tần Vấn Thiên, một người ở Thiên Cương cảnh tầng thứ nhất lại khiến yêu kiếm này lên được nửa thước.
Nửa thước này đủ để làm cả thành Bái Kiếmrung chuyển.
- Làm… làm sao có thể.
Ba thế lực lớn ở thành Bái Kiếm đều lộ ra vẻ mặt không thể tin được, trong lòng chấn động tột đỉnh.
Kiếm uy mạnh hơn đang tràn ra, quanh cơ thể mỗi người dường như đều có kiếm uy đáng sợ.
- Giết chết hắn.
Người của Vương gia đứng trong không trung nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt biến đổi, bọn chúng lo lắng lại xảy ra biến cố nên lập tức hạ lệnh giết chết Tần Vấn Thiên.
Hắn ta dứt lời thì những người bao vây Tần Vấn Thiên bước lên xông về phía Tần Vấn Thiên.
Lúc này ngón tay Tần Vấn Thiên chỉ về phía trước, trong chớp mắt, hình như có kiếm uy vô tận tụ lại một chỗ, xuyên qua cổ họng, một thân ảnh cứng đờ giữa không trung, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, ngay sau đó cơ thể của hắn rơi xuống phía dưới.
Chỉ chỉ đã giết chết người đó.
- Đây…
Những người khác đều dừng bước lại không dám tiến lên trước nữa, bọn họ đều giật mình. Tần Vấn Thiên lại có thể mượn được sức mạnh của yêu kiếm!
Tần Vấn Thiên tiếp tục rút kiếm, thế nhưng, tuy rằng tiếng kêu bi thống của kiếm càng vang hơn nhưng kiếm lại bất động.
Bàn tay Tần Vấn Thiên đặt trên thân kiếm, cứa ra một vệt máu, từng giọt máu tươi rơi xuống thân kiếm, bị yêu kiếm uống sạch.
Kiếm uy càng mạnh hơn, tiếng gầm đau thương vang vọng cả trời đất.
Ở vùng không trung ngoài vách đá, trên trời xuất hiện dị tượng, tiếng rồng gầm phượng khóc hiện lên trên vòm trời, khiến cho cả vùng ngàn dặm sáng như ban ngày.
Trong thành Bái Kiếm, ánh mắt của vô số người đều nhìn ra ngoài thành, trong lòng run rẩy mãnh liệt.
Yêu kiếm thét gào, trời có dị tượng.
Dưới đáy vách núi, mọi người đều rối rít ngẩng đầu lên, nhìn thấy cảnh tượng này thì đều chấn động.
Tần Vấn Thiên lại rút kiếm lần nữa, lần này yêu kiếm lên được hai thước.
- Ngươi phải uống bao nhiêu máu đây.
Tần Vấn Thiên nhìn yêu kiếm và lẩm bẩm, hắn ngước mắt lên nhìn đám người Vương gia trên không trung, thần sắc lạnh như băng, dường như có sát khí khủng bố được phóng ra, kiếm ý lạnh thấy xương bạo phát từ trong đôi mắt hắn khiến cho người của Vương gia đều cảm thấy lạnh lẽo thấu xương.
- Vương gia muốn giết ta, nếu ta không chết, Vương gia tất vong.
Từng câu từng chữ của Tần Vấn Thiên đều lạnh lùng, hắn vừa nói xong liền chỉ tay ra, mi tâm của Vương Tiêu nhiễm máu, trong chớp mắt hắn ta rơi xuống dưới đất, không có chút sự sống nào.
Vẻ mặt mấy người của Vương gia thay đổi, Tần Vấn Thiên lại nhìn sang Vương Tước, hắn cũng chỉ tay ra, mi tâm của Vương Tước chảy máu tươi.
Cơ thể của Vương Tước rơi xuống.
Vương Tước từng lọt vào trong danh sách sáu người đứng đầu của Thiên Mệnh bảng, hắn ta không chết trong hoàng cung cổ Đại Hạ ở cuộc chiến Thiên Mệnh bảng nhưng nay lại táng thây nơi thành Bái Kiếm, mất mạng trong tay Tần Vấn Thiên.
Chỉ bởi vì Vương gia muốn giết Tần Vấn Thiên.
Tay của Tần Vấn Thiên lại vuốt một đường trên thân yêu kiếm, máu tươi hiện ra, ánh mắt của hắn vẫn lạnh lùng như trước.
- Đi.
Người của nhà họ Vương hét lớn một tiếng, cơ thể của bọn chúng phi lên trời, Tần Vấn Thiên rút yêu kiếm lên, chỉ lên trời, kiếm quang vô tận bắn ra, trong chớp mắt lại có thêm vài cường giả rơi xuống.
- Rút.
Trong lòng Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông chấn động, hắn ta hạ lệnh rút lui, không dám lưu lại nơi đây.
- Đi, đi mau.
Người của Lý gia cũng hoảng lên, bọn họ phải rời khỏi đây, nếu không thì chỉ còn đường chết.
Ánh mắt lạnh như băng của Tần Vấn Thiên nhìn qua bọn chúng, những nơi mà hắn đi qua, kiếm thét bi thương, hắn mượn uy lực của kiếm định đoạt sống chết của người khác.
Người của Thiên Kiếm tong và Lý gia không ngừng rơi xuống khiến cho mọi người trong Tông gia ngơ ngác.
Tần Vấn Thiên lại có thể mượn kiếm uy của yêu kiếm.
- Mau, mau lùi lại.
Kiếm Vô Ưu của Thiên Kiếm tông không ngừng gào thét phẫn nộ, ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn sang mấy kẻ đang tháo chạy, thần sắc vẫn lạnh lùng như cũ.
Một tay khác của hắn cũng đặt trên thân yêu kiếm, sau đó, hắn thong thả cắt một đường, máu tươi không ngừng chảy vào trong yêu kiếm, tiếng kêu gào của yêu kiếm ngày càng đáng sợ, dị tượng trong trời đất càng rõ ràng hơn.
Tần Vấn Thiên lại rút kiếm lên, lần này kiếm lên được năm thước, mặt đất chấn động, kiếm mạch nứt ra, vách núi rung chuyển dữ dội, kiếm uy kinh người quét qua cả thế gian.
- Thiên Kiếm tông, Lý gia muốn giết ta nhưng không thành, giờ lại muốn rút lui an toàn sao?
Một giọng nói lạnh lùng dường như hòa cùng tiếng kiếm gầm thét trên vách núi, là âm thanh của kiếm, cũng là giọng nói của Tần Vấn Thiên.
Gió lạnh thổi qua cơ thể khiến người ta cảm thấy vô cùng lạnh giá.
Người của Thiên Kiếm tông chạy thục mạng, phi lên trời để bỏ trốn, thế nhưng lúc này, bên cạnh hắn có người cảm thấy hơi lạnh nên liền sờ lên người, ngay sau đó bọn chúng nhìn thấy máu nhiễm đỏ, trong nháy mắt sắc mặt trắng bệch, kêu lên một tiếng thê thảm.
Từng thân ảnh rớt xuống vách đá, Kiếm Vô Ưu nhìn thấy cảnh này thì vô cùng chấn động, lòng hắn run rẩy, hắn đang hối hận vì hành động hôm nay của mình.
Lý gia cũng không khác gì, chỉ trong vài tích tắc ngắn ngủi mà đã có không biết bao nhiêu cường giả rơi xuống, bao nhiêu thiên tài trong tộc bị hủy diệt bởi trận chiến này.
Người của Vương gia chạy trốn nhanh nhất, nhưng bọn chúng cũng bị tử thương quá nửa. Lúc bọn chúng xông ra khỏi vách núi, âm thanh kêu gào của yêu kiếm cuối cùng cũng yếu dần, âm thanh uy hiếp giảm đi nhưng bọn chúng vẫn lướt nhanh trên không trung, không dám dừng lại.
Người trong Thiên Kiếm tông, Lý gia cũng đuổi tới, xông vào không trung, sắc mặt chúng chán nản, chỉ thấy trong lòng vô cùng tuyệt vọng.
Kết cục của trận chiến này tại sao lại thê thảm như thế?
Tối nay toàn bộ tinh nhuệ của Thiên Kiếm tông và Lý gia đều được phái hết đến kiếm mạch này, nhưng nay số tinh nhuệ này gần như đều bị diệt hết. Từ nay về sau, trong thành Bái Kiếm sẽ không còn ba thế lực lớn nữa.
Nghĩ đến đây, bọn chúng liền cảm thấy trong lòng vô cùng bi thương.
Lúc này, người trong thành Bái Kiếm không ngừng xông ra đây, họ nhìn thấy cảnh này thì đều rùng mình kinh hãi.
Đã xảy ra chuyện gì thế này?
Ánh mắt hai nhà Vương Lý và Thiên Kiếm tông khi nhìn sang vách núi tràn ngập sự căm hận và kiêng kị cứ như là dưới vách núi có ma quỷ vậy.
Trên vòm trời có tiếng rồng rên phượng khóc, đây là dị tượng mà tiếng rên rĩ của yêu kiếm gây ra, lẽ nào người của ba thế lực lớn này đều bị yêu kiếm tiêu diệt rồi ư?
- Kết cục của trận chiến này có khiến các vị có hài lòng không?
Một giọng nói truyền từ vách núi ra nhưng lại giống như truyền từ trên trời xuống, dung hòa làm một với tiếng kiếm gầm thét.
Điều làm người ta kinh sợ hơn là, khi nghe thấy giọng nói kia, những cường giả còn sót lại của Vương gia, Lý gia và Thiên Kiếm tông đều vội vàng bay lên không trung, xông tới nơi cao hơn, dường như họ đang vô cùng hoảng sợ.
Chỉ là một tiếng nói thôi mà đã khiến bọn họ khiếp sợ như thế.
Đây là tiếng nói của ai?
Người nào có sức uy hiếp như thế?
Bọn họ còn nhìn thấy tay của tông chủ Thiên Kiếm tông Kiếm Vô Ưu, gia chủ Lý gia Lý Trấn Thiên đều đang run lẩy bẩy, những người có đẳng cấp như họ mà lại bị dọa sợ đến mức tay run lên như thế thì có thể tưởng tượng ra bọn họ đã phải trải qua một chuyện vô cùng đáng sợ.
- Tại sao hắn ta lại rút được yêu kiếm?
Người của Vương gia nhìn sang người của Thiên Kiếm tông và Lý gia, nói bằng giọng lạnh lùng.
Kiếm Vô Ưu và Lý Trấn Thiên cùng liếc hắn ta một cái, thần sắc đều rất lạnh lùng, sắc mặt vô cùng khó coi.
Trong trận chiến vừa rồi tinh nhuệ của bọn chúng đều bị giết hết, nay Vương gia còn dám chất vấn bọn chúng sao?
Ai mà biết được tại sao Tần Vấn Thiên có thể rút được yêu kiếm chứ?
- Các hạ, là Vương gia các ngươi muốn đối phó với Tần Vấn Thiên, hắn rút được yêu kiếm, người tổn thất nhiều nhất lại là bọn ta.
Giọng nói của Kiếm Vô Ưu rét lạnh, trong cơn phẫn nộ hắn ta không sợ chống đối với người của Vương gia nữa.
Nghe thấy tiếng nói này, người xung quanh không ai không phát run.
Giọng nói vừa rồi là giọng nói của Tần Vấn Thiên ư?
Tần Vấn Thiên rút được yêu kiếm bất động muôn đời kia rồi sao?
Tối nay rốt cuộc đã xảy ra trận chiến chấn động đến mức nào đây?
Lúc này, ở dưới đáy vách núi, kiếm mạch bị chia năm xẻ bảy, dường như lúc nào cũng có thể bị hủy diệt chỉ trong nháy mắt, hai tay Tần Vấn Thiên ôm lấy chuôi yêu kiếm, tóc dài bay múa, ánh mắt lạnh lùng của hắn nhìn lên vòm trời.
Hắn không cách nào rút yêu kiếm này lên được nữa, cây kiếm này quá yêu nghiệt, nó muốn uống hết máu của hắn.
Người của Tông gia tụ tập lại một chỗ, lúc này trong lòng bọn họ đều dậy sóng mãnh liệt, tim đập thình thịch khiến bọn họ cảm thấy lúc nào cũng có thể nổ tung.
Quả là quá chấn động, bọn họ chưa từng nghĩ tới sẽ xảy ra một chuyện chấn động như thế.
Nhìn thân ảnh cầm kiếm kia, dường như thanh kiếm bất động vạn đời kia vốn nên thuộc về hắn.
Mái tóc đen của người thanh niên ấy bay tán loạn, lúc ở Tông gia, người thanh niên này bình tĩnh, yên lặng, không lộ tài, cho dù mấy lần bị Tông Hồng và Tông Bằng khiêu khích cũng làm như không nghe thấy.
Mà lúc này, bọn họ đã được chứng kiến mặt ngông cuồng của thanh niên này.
Đây chính là phong cách tuyệt đỉnh của người đứng đầu bảng Thiên Mệnh sao?
Đây chính là phong tư cuồng ngạo của hắn lúc đứng trên chiến đài bảng Thiên Mệnh sao?
Đáng tiếc bọn họ đã bỏ lỡ tranh đấu bảng Thiên Mệnh năm ngoái, không được tận mắt chứng kiến ánh sáng của hắn.
Lúc này người thanh niên ấy tay cầm yêu kiếm, ánh sao chiếu xuống trên người hắn, dường như hắn chính là một quân vương vô song khiến cho bọn họ muốn quỳ xuống bái lạy, kể cả những vị trưởng lão từng có hiềm khích với Tần Vấn Thiên thì cũng đều cảm thấy tự ti mặc cảm. Người này sáng chói như ngân hà, hắn ta có tư cảnh gì để chỉ trích Tần Vấn Thiên chứ, cho dù là gia chủ Tông Nghĩa của Tông gia cũng không đủ tư cách khống chế nhân vật cỡ này.
Rồng ẩn mình trong Tông gia, bọn họ bèn nắm lấy cơ hội lần này, đợi thời cơ khi rồng bay lên cửu thiên cũng là lúc Tông gia bọn họ phất lên.
Tông Nghĩa ngẩng đầu nhìn lên thân ảnh kia, hắn hít sâu một hơi, cất cao giọng:
- Bắt đầu từ hôm nay, Kiếm Tử Tông gia Tần Vấn Thiên có thể hiệu lệnh Tông gia, quyền lực của hắn có thể vượt trên gia chủ Tông gia!