Dù là những người chỉ đến đây để xem, trong lồng ngực cũng kích động nhiệt huyết, tinh vận Đại Hạ đã chỉ rõ là có người đón nhận Thiên Mệnh xuất hiện sao?
Tương lai Đại Hạ này, ai sẽ là người nắm thế thịnh suy?
Vẻ mặt của Thiên Cơ lão nhân không thay đổi, nhìn về phía vô số bóng dáng ở phía dưới, lần này tới tham gia trận đấu Thiên Mệnh bảng, người muốn đoạt cổ vận vẫn giống như trước đây, hơn vạn người.
Thực lực của hàng vạn người ở đây phần lớn đều là Nguyên Phủ cửu trọng, không có đủ thực lực, căn bản sẽ không tới tham gia trận đấu Thiên Mệnh bảng.
Mặc dù nhìn như rất nhiều nhưng dõi mắt cả Đại Hạ, vạn người lại chỉ như hạt thóc giữa đại dương.
Hơn nữa, trong số những người này sẽ không ngừng có người bị loại bỏ. Đầu tiên, bọn họ phải giành được tấm vé bước vào cuộc tranh phong.
Lúc này, Thiên Cơ lão nhân lên tiếng lần nữa, lão cất cao giọng nói:
- Giờ phút này, các ngươi có thể leo lên hoàng triều cổ lộ, trèo lên đỉnh gióng trống nhưng phải đánh liên tục, người không đánh đủ chín lần trống vang hãy tự động rời đi.
Gióng trống, cửa ải thứ nhất, số người quá nhiều, cần loại bỏ không ít.
Chín mặt trống lớn ở phía trên bậc thang cực kỳ khó đánh vang. Người không thể đánh vang chín lần, ngay cả tư cách bước vào cánh cổng của hoàng triều Đại Hạ cổ cũng không có.
Hơn nữa, những mặt trống lớn này có thể đánh liên tục nhưng không thể nào để tiếng trống ngắt đoạn, tiếng trống gián đoạn sau đó lại vang lên cũng không được công nhận.
Hơn một vạn người lục tục chậm rãi bước ra, từng bóng dáng bước lên chín mươi chín bậc thang kia với dáng vẻ nghiêm túc, không có ai ngự không mà đi. Tất cả bọn họ đều bước lên từng bậc một, đi lên con đường cổ kính kia, đây là thể hiện sự tôn trọng đối với nơi này.
Rốt cuộc, người thứ nhất đi lên chín mươi chín bậc thang, đi tới trước một mặt trống lớn ở giữa, chỉ thấy trường bào trên người hắn bắt đầu bay múa, một luồng hơi thở mạnh mẽ toát ra, hắn vẫn duy trì khoảng cách một bước với trống lớn. Trên người hắn tựa như bao trùm một lớp áo giáp thần binh, cả người tràn ngập khí chất sắc bén đáng sợ, giống như chính hắn cũng đã trở thành một loại thần binh.
- Là Vương Tước, hắn là người đầu tiên gióng trống. Vậy là hắn muốn nói cho mọi người biết rằng Vương Tước hắn muốn tranh giành vị trí thứ nhất sao?
Ánh mắt mọi người đều hướng về người này.
Vương Tước, niềm kiêu ngạo của Vương gia thành Binh Châu, xếp thứ sáu trên Thiên Mệnh Bảng. Lần này hắn là một trong những người có khả năng đoạt một trong ba vị trí đầu của Thiên Mệnh Bảng nhất, hạt giống cường giả.
Giờ phút này, chỉ thấy nắm đấm của Vương Tước như hóa thành màu trắng bạc, trong giây lát đuổi tới phía trước, chỉ trong phút chốc, tiếng “tùng” vang lên, tiếng trống rung trời.
Trận gió lớn khủng khiếp thổi bay mái tóc dài của Vương Tước, tiếng trống lớn vang lên không ngừng, liên tục chín tiếng, một luồng sức mạnh kinh khủng đánh vào trên người Vương Tước, song hắn vẫn đứng lù lù bất động ở đó, kiên quyết đứng thẳng tựa như một gốc cây tùng.
- Muốn giành lấy Thiên Mệnh, như vậy, sau khi gióng trống, há có thể gập người xuống!
Vương Tước vừa dứt lời, chín tiếng trống vang lên không ngừng, hắn tiếp tục tung ra nắm đấm, mang theo nhuệ khí vô cùng đáng sợ.
Mọi người chỉ thấy uy thế kinh người điên cuồng đánh vào trên người Vương Tước, tiếng trống vừa vang ra ba tiếng, còn hắn đã tiếp tục tung ra nắm đấm, khí lưu cuồng loạn như muốn nhác bổng cả người Vương Tước lên.
Lại một quyền hung mãnh đánh ra, hắn bước một bước về phía trước, đứng trước mặt trống lớn, tùy ý để cho làn gió kinh khủng kia đập vào người hắn, ngực hắn vẫn bất động.
Những người bên cạnh nhìn về phía Vương Tước, bọn họ vốn chuẩn bị gióng trống lại như quên mất phải ra tay, trong lòng rung động.
Cuối cùng, Vương Tước gióng trống vang mười tám tiếng, dư âm không ngừng, quanh quẩn giữa đất trời.
Gióng trống vang mười tám tiếng, thật sự rất mạnh. Theo lịch sử ghi lại, trong trận đấu Thiên Mệnh bảng của hoàng triều Đại Hạ, gióng trống vang mười tám tiếng gần như là có thể nắm chắc một trong mười vị trí đầu tiên rồi.
Có người thầm nghĩ trong lòng, Vương Tước này vừa bắt đầu đã gióng trống thị uy, muốn làm người trong thiên hạ nhìn thấy quyết tâm của Vương Tước hắn.
Ở phía con đường dành cho người xem trên hư không, người của Vương gia mặt ẩn ý cười, lộ ra vẻ mặt hài lòng, từ lúc vừa mới bắt đầu đã tranh giành, đây là lòng của Vương Tước.
Tranh giành Thiên Mệnh cứ như vậy mà bắt đầu ngay từ lúc gióng trống.
Sau Vương Tước, lục tục có người gióng trống nhưng đại đa số đều chỉ đánh được mười lăm tiếng trống. Thỉnh thoảng có một số người vô cùng cá biệt, có thể phá vỡ giới hạn mười lăm tiếng trống, những người đó lại có không ít người vốn đã là nhân vật trên Thiên Mệnh bảng.
Về phần người cũng đánh được mười tám tiếng trống như lúc đầu vẫn chưa xuất hiện.
Hơn vạn người, mặc dù có chín mặt trống lớn, một chiếc trong đó cũng phải có ngàn người chạm qua, vô cùng tốn thời gian, song mọi người vẫn vô cùng yên tĩnh, lộ ra vẻ rất kiên nhẫn.
Ba năm cũng chỉ có một lần duy nhất, cho dù là vòng mở đầu yêu cầu gióng trống, bọn họ cũng rất quý trọng.
Bắt đầu từ lúc gióng trống, các thiên tài đã bắt đầu tỏ ý muốn tranh phong.
Dĩ nhiên, cũng có rất nhiều người gióng trống chưa đủ chín tiếng, phát ra âm thanh cô đơn vô tận, không cam lòng rời đi.
Bọn họ mang theo lòng hướng tới vô tận, đến tham gia tranh đoạt Thiên Mệnh bảng nhưng ngay lúc bắt đầu đã bị loại bỏ, dĩ nhiên là không cam lòng nhưng thực tế lại luôn tàn khốc như thế.
Một lúc sau lại có người gióng trống vang mười bảy tiếng khiến cho rất nhiều người sợ hãi mà cảm thán. Thì ra là người này, hẳn là người thứ chín trong Thiên Mệnh bảng, Thiên Tuyệt Minh, Lý Ngọc.
- Có một nửa số người đánh trống chưa đủ chín tiếng, chín mặt trống lớn này đáng sợ biết bao nhiêu chứ!
Phàm Nhạc nhìn chằm chằm những chiếc trống lớn phía trước, thầm nghĩ, người bị đào thải không ngờ lại vượt quá nửa số người, tỷ lệ này làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ.
Suy cho cùng người tới tham gia không biết bao nhiêu là thật giả lẫn lộn, bọn họ đều có sự tự tin mãnh liệt đối với thực lực của mình.
- Mười chín tiếng trống...
Đúng lúc này, một tiếng trống rung trời vang lên, miệng Phàm Nhạc còn chưa đóng lại, hắn nhìn chằm chằm vào một bóng dáng trên bầu trời. Một nửa số người không đánh nổi chín tiếng trống, mười chín tiếng trống kia đáng sợ đến mức nào.
- Đế Phong!
Tần Vấn Thiên chăm chú nhìn người nọ.
- Là Vương Thương.
Những người còn lại thì phát ra tiếng hô sợ hãi, người đứng thứ năm trong Thiên Mệnh bảng, Vương Thương. Hắn cũng họ Vương, vượt qua Vương Tước, xuất hiện một người còn mạnh hơn cả Vương Tước. Bọn họ không hề biết, thật ra thì Vương Thương cũng không phải là họ Vương.
- Vương Thương thật sự rất mạnh, không biết có ai có thể đánh bại hắn hay không.
- Âu Dương Chấn lên rồi, thế nhưng cũng chỉ đánh vang có mười bảy tiếng trống.
Tần Vấn Thiên nhìn người bên cạnh Đế Phong, gõ mười bảy tiếng trống, vốn nên chói mắt lại bị Vương Thương làm cho lu mờ.
Âu Dương Chấn chính là niềm kiêu ngạo của Âu Dương thế gia, xếp hạng thứ mười trong Thiên Mệnh bảng.
Tuy nói lần gióng trống này không thể tượng trưng cho việc xếp hạng cuối cùng nhưng suy cho cùng cũng là một loại tranh đoạt, nhất là sau khi Vương Tước bắt đầu, mọi người đều không cam lòng đứng ở phía sau.
Kế tiếp, những nhân vật lợi hại kia cũng sẽ lần lượt ra tay.
Dương Phàm của Trích Tinh phủ, mười sáu tiếng trống.
Triệu Liệt của Thiên Viêm tông, mười sáu tiếng trống.
Hoa Phong, Hoa gia, mười lăm tiếng trống.
Đoạn Thanh Sơn, mười sáu tiếng trống.
- Thạch Phá Thiên muốn ra tay.
Vào thời khắc này, vô số ánh mắt mọi người hội tụ về phía một người, đó là Thạch Phá Thiên của Thạch gia.
Thạch Phá Thiên ra tay, gióng vang hai mươi tiếng trống, lại một lần nữa, kỷ lục mới phải ghi chép lại một lần nữa.
- Không hổ là người có huyết mạch Cổ Yêu của Thạch gia, thật đáng sợ!
Có người thầm nghĩ trong lòng.
Trận đấu Thiên Mệnh bảng lần này, hai người Trần Vương và Thạch Phá Thiên không nghi ngờ chút nào sẽ là hai người có tiếng vang cao nhất.
Vương Thương của Vương gia, Thạch Phá Thiên của Thạch gia, ai có thể tranh phong cùng hai người bọn họ?
- Người mặc áo bào đen?
Lúc này, Tần Vấn Thiên thấy được một người mặc áo bào đen đi lên bậc thang, ánh mắt không khỏi lóe lên. Đây là người mặc áo bào đen tu luyện ma công hôm đó sao?
Chỉ thấy trên thân người mặc áo bào đen, ma uy cuồn cuộn, một chưởng đánh ra thật giống như có chưởng ấn màu đen đánh ra, tiếng trống kịch liệt vang lên, chín tiếng vang lên không dứt.
Song, điều này vẫn không khiến cho người khác chú ý, mãi cho đến khi người mặc áo bào đen gióng vang đến tiếng trống thứ mười lăm mới có người lục tục nhìn lại.
Tiếng trống thứ mười sáu, mười bảy vang lên, tất cả mọi người đều nhìn về phía bên kia, đột nhiên đúng ngay lúc này, người mặc áo bào đen lại ngừng lại, hạ cánh tay xuống. Rõ ràng hắn vẫn còn lực nhưng bản thân lại tự bỏ qua, ngay sau đó chậm rãi bước về phía trước, tựa như không thèm để ý kết quả ra sao.
- Hắn lại tu hành ma công, trước kia chưa từng nghe tới có người này, chỉ sợ hắn là một nhân vật hắc mã.
- Hơn nữa, hắn mặc áo bào đen, hiển nhiên là có ý nghĩ che giấu thân phận.
- Trần Vương, đại nhật Trần Vương rốt cuộc cũng ra tay rồi.
Đám người lại thấy một người chậm rãi bước lên, rõ ràng chính là Trần Vương, là nhân vật xếp hạng thứ hai trong Thiên Mệnh bảng. Lần này Hoa Thái Hư không tham chiến, không biết ai có thể trở thành đối thủ của Trần Vương.
Ánh sáng mặt trời vô cùng chói mắt, Trần Vương gióng trống, không làm cho mọi người thất vọng, hắn cũng giống như Thạch Phá Thiên, gióng vang hai mươi tiếng trống.
- Mộ Phong, không ngờ hắn cũng đến, nghe nói ba ngày trước hắn còn suýt chết.
Chỉ thấy trước một mặt trống lớn ở phía bên trái, Mộ Phong đứng ở đó, đánh lên chín tiếng trống xong liền đi về phía trước, không thèm để ý đến cái nhìn của người khác.
Mặc dù như thế, không có ai dám khinh thường Mộ Phong, bất kỳ kẻ nào cũng không dám, hắn đáng sợ nhất vì hắn dùng độc.
Cho dù là Trần Vương và Thạch Phá Thiên, nếu như trực tiếp đối mặt với Mộ Phong cũng phải hết sức cẩn thận.
Sau đó vẫn còn có người làm mọi người chú ý, gióng vang mười tám tiếng trống, người nọ là Tư Đồ Phá, niềm kiêu ngạo của Tuyệt Sanh kiếm phái.
Lúc này, Tần Vấn Thiên chuyển mắt nhìn về phía cách đó không xa, Mạc Khuynh Thành như đã nhận ra, khóe mắt chợt lóe vẻ hoạt bát rồi biến mất, ngay sau đó đi lên phía trước.
Tần Vấn Thiên bọn họ vẫn chậm rãi bước về phía trước, từng bước đi lên bậc thang hoàng triều Đại Hạ cổ.
Xếp thành một hàng, lúc bọn họ đứng ở trước từng mặt trống lớn.
- Là Trảm Trần, hắn muốn ra tay. Đi theo phía sau Mạc Khuynh Thành hiển nhiên vẫn điên cuồng si mê nàng.
- Nàng kia là ai mà lại xinh đẹp như thế, mặc dù so với Mạc Khuynh Thành có chút thua kém nhưng cũng như băng sơn tuyết liên, vượt xa quá nhiều mỹ nữ.
Mọi người thấy được Vân Mộng Di, mặc dù Vân Mộng Di rất nổi danh ở Vô Song giới nhưng dõi mắt khắp Đại Hạ, cực ít người biết nàng.
- Huyền Yên, lúc này Huyền Yên nàng cũng lên rồi.
- Thật là một buổi thịnh yến mỹ nữ.
Mạc Khuynh Thành, Vân Mộng Di, Huyền Yên không ngờ lại lên cùng một lượt rồi.
Hơn nữa còn có Trảm Trần.
Trừ những người đó ra, những người ở giữa đều bị xem là đã phá hư cảnh đẹp.
Tần Vấn Thiên, Âu Dương Cuồng Sinh, Sở Mãng, Phàm Nhạc, Bạch Lộc Cảnh.
Tổng cộng chín người, vừa lúc chiếm đủ chín mặt trống lớn.
- Mập Mạp, lần này ta xem ngươi có thể gióng vang được bao nhiêu tiếng trống.
Huyền Yên thấp giọng nói, rất hiển nhiên, nàng đang nói chuyện với Phàm Nhạc.
Phàm Nhạc có phần chột dạ, tình huống lần này hình như không giống với lần trước a.
Làm cho người ta cảm giác có chút thú vị chính là, chín người này, không ngờ lại đồng thời ra tay, trong phút chốc, chín mặt trống lớn cùng vang lên.
Khí lưu cuồng loạn càn quét thiên địa, một quyền của Tần Vấn Thiên kinh khủng bực nào, cùng với đó chính là chín tiếng trống vang lên. Nhưng không có ai chú ý đến hắn, bởi vì phần lớn ánh mắt của mọi người đều tập trung trên người Trảm Trần và Mạc Khuynh Thành.
Thỉnh thoảng, cũng có một số người có chú ý đến Vân Mộng Di và Huyền Yên.
Đám người này chỉ thấy toàn thân Trảm Trần chìm trong hào quang kim sắc, một thanh lợi kiếm khủng bố điên cuồng chém ra. Không lâu sau, trống đã vang lên mười lăm tiếng, hơn nữa, khí thế vẫn như trước, hiển nhiên là hắn vẫn còn dư lực.
Mạc Khuynh Thành đã ngừng lại. Nàng chỉ đánh vang chín tiếng liền nhưng tạm thời vẫn chưa rời đi, người phía sau cũng không thúc giục nàng, nhìn nhiều vài cái cũng là một loại hưởng thụ.
Phàm Nhạc, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh, Bạch Lộc Cảnh đều lần lượt dừng lại, người gõ vang nhiều nhất trong bọn họ là Bạch Lộc Cảnh và Sở Mãng, mười sáu tiếng.
Huyền Yên tinh thần phấn phấn, gõ vang mười bảy tiếng, làm người ta sợ hãi mà than.
Nhưng ngay sau đó bọn họ phát hiện, vẫn còn ba người chưa ngừng lại, vị mỹ nữ tựa băng sơn tuyết liên đứng bên phải kia vẫn còn tiếp tục, nàng vậy mà lại gõ vang mười tám tiếng trống, một kiếm đánh ra thật giống như sinh ra từ trời đất.
- Chuyện gì xảy ra thế này, lượt người này sao mà mạnh quá vậy?"
Huyền Yên đáng vang mười bảy tiếng, Vân Mộng Di mười tám tiếng.
Trảm Trần và Tần Vấn Thiên cũng đã gióng trống đến tiếng thứ mười tám nhưng hai người bọn họ vẫn còn tiếp tục, ở bên trong tiếng trống kia lại tràn ngập sự đối chọi gay gắt.
Trảm Trần cười lạnh lùng một tiếng, Cửu Kiếm cũng đã xuất hiện, hắn giận dữ quát lên một tiếng, mười chín tiếng trống đã vang lên. Chưa ngừng lại ở đó, hình như hắn còn muốn đột phá lần ghi chép ngày hôm nay, tiếng trống thứ hai mươi.
Nhưng một tiếng trống này vang lên, lực lượng kia ngập trời khiến cho đôi mắt Trảm Trần đều như muốn nhắm lại.
Tần Vấn Thiên mang vẻ mặt nghiêm túc, huyết mạch trong cơ thể sôi trào, lực lượng vô song, hắn lại tiếp tục tung ra một quyền, dường như đã hội tụ vô tận lực lượng từ bầu trời, đánh lên chiếc trống lớn.
- Tùng!
Tiếng trống thứ mười chín vang lên.
- Điều này sao có thể chứ!
Rất nhiều người đều lộ ra vẻ mặt không thể tin nổi, lần đầu tiên bọn họ thấy được người siêu việt đánh ra hơn mười tám tiếng trống mà lại loáng thoáng lộ ra sự đối chọi gay gắt, hơn nữa lại là tranh phong với Trảm Trần!