Thiên Bi lại được đưa cho Tần Vấn Thiên.
Đương nhiên người nơi này vẫn chưa biết ba mảnh Thiên Bi này là vật gì, nếu không chắc chắn sẽ gây nên sóng gió.
Thiên Bi Giám Thiên, tên là Giám Thiên, chứng kiến sự hưng suy của hoàng triều Đại Hạ cổ, vô số anh hào của hoàng triều Đại Hạ cổ đều từng được nó tẩy lễ.
Thần Bi Giám Thiên giống như một chiếc gương cổ, một quyển sách sử, trên Thần Bi Giám Thiên có khắc chín tuyệt học của hoàng triều Đại Hạ cổ, chỉ là bây giờ đã bị chia chín, không thể ghép lại.
Nếu như Tần Vấn Thiên hiểu rõ hơn về lịch sử của hoàng triều Đại Hạ cổ, hắn sẽ biết được, trong chín châu thành của Đại Hạ hoàng triều ngày nay, có vài thế lực, tuyệt học trấn tông môn của bọn họ chính là ghi chép chín tuyệt học được khắc trên Thần Bi Giám Thiên năm xưa.
Chỉ là tuy rằng chúng vẫn cường đại như trước nhưng lại không thể có được phong thái của ngày xưa.
Hoàng triều Đại Hạ cổ ngày trước so với chín châu thành ngày nay cường đại hơn rất nhiều, có thể nói, các thế lực xưng bá của chín châu thành hợp lại cũng không thể cường đại bằng hoàng triều Đại Hạ cổ năm đó. Nếu không, hoàng triều Đại Hạ cổ sao có thể nhất thống thiên hạ, cai quản quốc gia có lãnh thổ vô tận này, duy ngã độc tôn.
Phía sau Tần Vấn Thiên, lão giả cầm cây chổi quét rác tiếp tục quét dọn bậc thang, có lẽ đây cũng là lần cuối cùng.
- Lão đại, Thiên Bi này cho ta mượn chơi hai ngày nhé?
Phàm Nhạc thấy Tần Vấn Thiên đi tới, mắt chớp chớp, Thiên Bi cường đại này vậy mà trở thành vật trong tay Tần Vấn Thiên, thật là thú vị.
Tần Vấn Thiên trừng Mập Mạp một cái, đi tới bên cạnh đám người Sở Mãng, nhìn thoáng qua mọi người, thực lực của họ đều có tiến bộ, hành trình tiến lên bậc thang Thiên Bi lần này có thu hoạch rất lớn.
Ánh mắt chậm rãi chuyển qua, Tần Vấn Thiên vừa nhìn về phía đám người Tư Đồ Phá và Nhạc Băng Ảnh, liền thấy Tư Đồ Phá cũng đang nhìn hắn, bình tĩnh nói:
- Hẹn gặp lại tại thành Khâm Châu.
Giọng nói vừa rơi xuống, hắn và Nhạc Băng Ảnh rời đi, nhìn vào mắt hắn, trong ánh mắt Tần Vấn Thiên lóe lên một tia sáng lạnh lẽo.
Tư Đồ Phá vẫn còn sát niệm như trước, như vậy thì cứ gặp lại ở thành Khâm Châu đi. Chắc hẳn người nơi này đều sẽ lần lượt tới thành Khâm Châu, khoảng cách cuối năm đã không còn xa.
- Huyền Tâm, chúng ta trở về đi.
Người của điện Huyền Nữ cũng chuẩn bị rời đi, đôi mắt đẹp của Huyền Tâm nhìn về phía Phàm Nhạc, lập tức cười nói:
- Ngươi sẽ đến thành Khâm Châu chứ?
- Sẽ đi.
Phàm Nhạc gật đầu.
- Vậy chúng ta gặp lại ở thành Khâm Châu.
Huyền Tâm cười ngọt ngào, lập tức rời đi cùng người của điện Huyền Nữ.
Phàm Nhạc cười ngây ngô, gãi gãi đầu, Tần Vấn Thiên thấy cảnh như vậy trong lòng xấu hổ, mùa xuân của Mập Mạp tới rồi, người cũng ngốc đi thì phải.
Cách đó không xa, bóng người mặc bạch y cũng chuẩn bị rời đi, Tần Vấn Thiên vội gọi:
- Vân Mộng Di.
Bước chân của Vân Mộng Di ngừng lại, bóng người Tần Vấn Thiên lóe lên, liền tới bên cạnh nàng, nói:
- Ta có lời muốn hỏi ngươi.
Dứt lời hắn liền kéo tay Vân Mộng Di đi lên trước, có thể Vân Mộng Di sẽ biết chút ít về nỗi băn khoăn trong lòng hắn.
Vân Mộng Di nhíu mày nhưng tiếng nói của người nọ vang lên, nàng liền thả lỏng, mặc cho Tần Vấn Thiên kéo nàng đi lên trước, cảnh này làm cho Âu Dương Cuồng Sinh và Phàm Nhạc kinh ngạc.
- Quá mạnh.
- Ờ, rất mạnh.
Âu Dương Cuồng Sinh gật đầu, Vân Mộng Di lạnh lùng vậy mà để Tần Vấn Thiên kéo đi như vậy?
Tần Vấn Thiên và Vân Mộng Di đi cùng nhau, hắn hỏi nàng:
- Ngươi là ai?
Vân Mộng Di nhìn hắn, lập tức lạnh lùng nói:
- Vân Mộng Di.
- Khi ta bước vào Vô Song giới, ngươi biết ta là ai ư?
Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm vào mắt Vân Mộng Di, Vân Mộng Di đẩy tay hắn ra, mở miệng nói:
- Ta là Hạ Thiên Ngọc.
Ánh mắt Tần Vấn Thiên đột nhiên cứng đờ, nhìn chằm chằm nàng nói:
- Không thể nào.
- Ngươi không tin?
Vân Mộng Di nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên nụ cười quỷ dị, nói:
- Ta là tỷ tỷ của ngươi, ngươi tin không?
Tần Vấn Thiên không trả lời, lúc này Vân Mộng Di mang đến cho hắn một cảm giác rất quỷ dị, nụ cười kia cực kỳ xa lạ.
Lời của nàng, vốn dĩ không có có độ tin cậy, thật thật giả giả, sợ rằng chỉ có mình nàng biết.
- Không tin.
Tần Vấn Thiên nói.
- Nếu đã vậy thì ngươi còn hỏi ta làm gì, sau khi ngươi đến thành Khâm Châu ta sẽ đi tìm ngươi.
Vân Mộng Di dứt lời lập tức bước đi, rời xa hắn. Khí chất của nàng vẫn lạnh như băng, không ai có thể hiểu thấu được nàng đang nghĩ gì.
- Phù...
Tần Vấn Thiên phun ra một ngụm khí, vẫn không nhìn thấu, người mà Tử Quỷ lão cha đưa ra từ hoàng triều Đại Hạ, có phải là Vân Mộng Di hay không?
Rốt cuộc Vân Mộng Di nàng và Hạ Thiên Ngọc có quan hệ gì?
Vì sao cuối cùng Thần Bi Giám Thiên lại rơi vào tay hắn, có thật là vì hắn đi tới trước Thiên Bi nên được lão giả công nhận hay không?
Bản thân lão giả kia là một nhân vật đáng sợ, nếu không sẽ không thể chịu nổi Thần Bi Giám Thiên, hơn nữa ông nói, ông chỉ vâng theo mệnh lệnh chủ nhân, vậy chủ nhân của ông là nhân vật như thế nào?
- Làm sao vậy?
Đám người Âu Dương Cuồng Sinh thấy Tần Vấn Thiên đứng đờ đẫn một mình ở chỗ này liền vội đi tới, tiểu súc sinh kia cũng nhào vào lòng Tần Vấn Thiên, dụi dụi đầu vào người hắn.
- Không sao.
Tần Vấn Thiên lắc đầu nói, chính hắn còn chẳng biết thân thế của mình, nói ra cũng vô dụng, không biết hành trình đến hoàng triều Đại Hạ cổ lần này có thể có lời giải cho bí ẩn này không.
- Chúng ta cũng nên xuất phát đến thành Khâm Châu, sợ rằng người thành Thương Châu đã lên đường trước, lần này thành Khâm Châu sẽ rất náo nhiệt.
Âu Dương Cuồng Sinh vừa cười vừa nói, trong lòng bắt đầu có một chút chờ mong, ba năm mới có một hành trình thăm cố đô không biết sẽ có bao nhiêu thiên tài tụ hội, các thế lực ở chín châu thành hoàng triều Đại Hạ đều sẽ tiến về.
- Đúng là nên khởi hành rồi, chỉ còn lại mấy tháng cuối.
Trong lòng Tần Vấn Thiên cảm giác có chút gấp gáp, tuy là một năm này thực lực lột xác nhưng với thực lực hiện tại của hắn, muốn có được ba vị trí đầu Thiên Mệnh bảng vẫn rất khó khăn.
Ba vị trí đầu, ba người mạnh nhất trong vô số Nguyên Phủ đỉnh phong, không thể nghi ngờ là ý chí võ đạo đại viên mãn, công pháp thần thông cũng đều là cao cấp, thậm chí còn có nhân vật lĩnh ngộ đến ý chí võ đạo cảnh giới hai.
- Trước hết về Âu Dương thế gia một chuyến, chỉ sợ Âu Dương thế gia sẽ có không ít người đi trước.
Âu Dương Cuồng Sinh nói, đương nhiên Tần Vấn Thiên sẽ không có ý kiến gì, cùng Âu Dương Cuồng Sinh trở về Âu Dương thế gia lần nữa.
Âu Dương Cuồng Sinh bẩm rõ tình hình với người bên trên, Âu Dương thế gia liền ra lệnh bảy ngày sau, ai có tư cách tham gia tranh Thiên Mệnh bảng lần này trong Âu Dương thế gia đều phải xuất phát tới thành Khâm Châu.
Lúc này, tại nơi ở của Âu Dương Cuồng Sinh chỉ thấy ba mảnh Thiên Bi trôi nổi trên không, Tần Vấn Thiên, Phàm Nhạc, Sở Mãng, Âu Dương Cuồng Sinh đều ở bên dưới các tấm bia, cảm thụ cổ niệm lúc trước.
- Lực, dùng lực của ta, tấn công thân thể ta.
Tần Vấn Thiên dùng thân thể mình đánh vào Thiên Bi trên không, hôm nay hắn đã có thể chứng thực, ba mảnh Thiên Bi này có chứa cổ niệm, tấn công mạnh yếu, có thể thu phóng tự nhiên.
- Mạnh hơn chút nữa, ta còn có thể chịu đựng được lực mạnh hơn nữa.
Tần Vấn Thiên bước chậm trên không, tiếng nổ lớn ầm ầm truyền ra, lực lượng kinh khủng chấn động trên người hắn, đánh hắn phun ra máu tươi nhưng trong mắt hắn lại mang theo sự cố chấp.
Có ba mảnh Thiên Bi ở đây sao có thể để lãng phí thời gian, bọn họ có thể dùng loại lực áp bách này để đột phá giới hạn của bản thân.
Năm đó, Thần Bi Giám Thiên dùng để thanh tẩy thành viên trong hoàng thất của hoàng triều Đại Hạ cổ, bây giờ được Tần Vấn Thiên dùng để đột phá cực hạn.
Đám Âu Dương Cuồng Sinh và Phàm Nhạc cũng không thích bị Thần Bi Giám Thiên ngược đãi, mặc dù cảm thấy đau đớn nhưng cũng cảm nhận được thực lực bản thân cùng với ý chí có sự biến đổi nhỏ.
Trong nháy mắt bảy ngày trôi qua, vào ngày thứ bảy, người của Âu Dương thế gia tụ tập ở đạo trường, nơi này có tọa kỵ Cổ Yêu cường đại sẽ hộ tống mọi người đến thành Khâm Châu.
Tần Vấn Thiên đưa mắt nhìn đám người, đám người mênh mông trong đạo trường, người đạt đến cảnh giới Nguyên Phủ tầng chín có tới mấy trăm.
Một thế gia có nhân số rất lớn cũng không thiếu người ở bất kỳ cảnh giới nào, đương nhiên trong mấy trăm người này, đại đa số e rằng đều là đỡ đạn, nhưng cũng có thể tưởng tượng, lần này đến thành Khâm Châu sẽ có bao nhiêu người.
- Lên đường đi.
Gia chủ Âu Dương thế gia tự mình tới đưa tiễn, nhìn theo tọa kỵ yêu thú bay lên không trung, tuy nói cảnh giới Nguyên Phủ chỉ là sức mạnh của một hậu bối thế gia, nhưng đã trải qua lần thanh tẩy này, người có biểu hiện kiệt xuất, tương lai đều sẽ trở thành lực lượng nòng cốt của thế gia.
Bầu trời ở Âu Dương thế gia yêu khí ngút trời, Cổ Yêu bay lên không, hướng tới khu vực trung tâm của Đại Hạ hoàng triều.
......
Đại Hạ hoàng triều có chín châu thành, thành Khâm Châu, thành Vọng Châu, thành Binh Châu, ba tòa cổ thành mênh mông này có thế hình tam giác, đặt ở khu vực trung tâm của hoàng triều Đại Hạ.
Trong đó, thành Khâm Châu đứng đầu, là khu vực trung tâm thực sự của toàn bộ hoàng triều Đại Hạ. Ngay cả một vài quốc gia xung quanh thành Khâm Châu cũng đều có quốc lực cường thịnh, cường giả nhiều như mây.
Mặc dù hoàng triều cổ đã diệt vong nhưng cố đô vẫn là thành trì phồn hoa nhất trong chín châu thành. Tòa thành trì này chứng kiến sự hưng suy của lịch sử Đại Hạ, thành Khâm Châu. Ở những nơi có cửa thành lớn, yêu thú không ngừng gào thét mà vào, cường giả tản bộ trên không, giống như vô cùng vô tận, không có điểm dừng.
Những cường giả kia hoặc đi một mình, hoặc túm năm tụm ba bàn tán trên không, nhìn tòa cổ thành này, nhiệt huyết dâng trào trong lòng.
Khi mọi người ở phía dưới nhìn lên không cũng dâng trào cảm xúc như vậy.
Lúc này ở trên không, kiếm khí vọt lên trời cao, một đám kiếm tu ngự kiếm mà đi, bọn họ mặc đồ trắng, uy phong giống như kiếm tiên.
- Đó là kiếm khách Yên Châu, kiếm tu từ thành Yên Châu tới, trang phục của họ sạch sẽ đơn giản, ngự kiếm trên không.
- Kìa kìa, thật nhiều yêu thú, là thế lực của thành Yêu Châu sao, là của Thiên Yêu tông hay là Thú Vương điện?
- Những người kia là ai, trận thế thật mạnh, hẳn là thế lực cấp độ bá chủ rồi.
Có người đưa mắt nhìn một vị trí nào đó trên không, nơi đó có rất nhiều người.
Chỉ thấy trong đó có một bóng người đứng ngạo nghễ, dường như chỉ cần nhìn một cái là có thể nhận ra hắn ngay giữa đám người.
- Hắn là Hoa Thái Hư, ta từng thấy hắn, Hoa Thái Hư đứng đầu Thiên Mệnh bảng, nhưng hiện nay hắn đã bước vào Thiên Cương cảnh, lần này cũng sẽ không tham gia Thiên Mệnh bảng nhưng hắn vẫn là một truyền kỳ.
- Đúng đúng, là người của Hoa gia tới, thế lực bên cạnh chắc cũng là thế lực của thành Vọng Châu, khí thế như vậy, ngoại trừ Đan Vương điện thì không có ai khác.
Rất nhiều người thán phục trong lòng, bọn họ đang tìm kiếm Đan Vương điện, lập tức nhìn thấy vài nhân vật xuất chúng.
- Thanh niên có đôi mắt hiện ra kim quang kia hình như là Trảm Trần, nghe nói hắn tu hành công pháp Thiên Tôn, thực lực cực kỳ khủng khiếp, còn nghe đồn hắn cố ý áp chế không đột phá cảnh giới để chiếm ngôi vị đứng đầu Thiên Mệnh bảng lần này, danh chấn Đại Hạ.
- Nàng kia là ai, bộ dáng thật xinh đẹp, khuynh quốc khuynh thành.
- Nàng kia chính là Mạc Khuynh Thành, đệ tử của Lạc Hà, nữ nhi của Đan Vương, làm người rất khiêm tốn nên ít người biết đến nàng, nhưng danh tiếng của nàng ở thành Vọng Châu lại rung động tận trời.
Vô số lời bàn tán bay đầy trời thành Khâm Châu, cố đô hoàng triều Đại Hạ, Cửu Châu triều bái, anh kiệt thiên hạ hội tụ, đương nhiên sẽ có vô số chuyện để nói!