Mục lục
Thái Cổ Thần Vương
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Giương cung bạt kiếm là cục diện mà thời khắc này Tần Vấn Thiên gặp phải.

Bạch Lộc Du cũng đến, đúng là hắn mang theo những Thần Văn Đại Sư này tới, chẳng qua là ý không ở trong lời, hắn cũng không hy vọng Tần Vấn Thiên thật giao cổ thư Thần Văn ra, chỉ muốn làm cho Tần Vấn Thiên cảm thấy bị áp lực.

Thời điểm Tần Vấn Thiên chịu không được áp lực này, hắn tự nhiên sẽ cho Tần Vấn Thiên một cơ hội.

Bởi vậy, Bạch Lộc Du chẳng qua đứng ở một bên nhìn, khóe miệng ngậm lấy nụ cười lạnh thản nhiên.

Cục diện như vậy, hắn ngược lại muốn xem xem Tần Vấn Thiên ứng phó như thế nào?

Nhưng đúng lúc này, có tiếng bước chân truyền đến, Bạch Lộc Du quay đầu lại, liền thấy mọi người đi tới, không khỏi sửng sốt một chút, dĩ nhiên là Đại trưởng lão tới, còn có Bạch Lộc Di cùng với Bạch Lộc Sơn, Bạch Lộc Cảnh.

- Nha đầu kia, nghĩ rằng đưa Đại trưởng lão đến là có thể giúp được Tần Vấn Thiên?

Bạch Lộc Du tự nhiên nhìn ra được đây là Bạch Lộc Di gọi, chỉ thấy hắn nhìn Đại trưởng lão hơi khom người hô:

- Đại trưởng lão.

- Ừ.

Đại trưởng lão tùy ý gật đầu, nhưng trong lòng thì hơi có chút nghi hoặc, Bạch Lộc Di nói cho hắn biết, nơi này sẽ có một trò hay đáng xem, thế là hắn liền đi theo tới.

- Phụ thân.

Bạch Lộc Du đột nhiên nhìn thấy Bạch Lộc Động cũng đi tới, chỉ thấy Bạch Lộc Động khẽ gật đầu, nhìn Đại trưởng lão, hắn biết Đại trưởng lão qua đây, cho nên mới tới xem một chút.

Kế hoạch của hắn không cho phép Bạch Lộc Di phá hư.

Những Thần Văn Đại Sư kia cũng không vội vã mở miệng, bọn họ im lặng chốc lát, thấy Đại trưởng lão cùng với Bạch Lộc Động trưởng lão đều không nói gì, chẳng qua là ở bên cạnh an tĩnh nhìn, trong lòng cũng chuyển qua rất nhiều ý niệm.

Bọn họ không vội, Tần Vấn Thiên cũng không cấp bách, chỉ an tĩnh đứng ở đó.

Nhưng nhiều tiền bối bức vua thoái vị như vậy, khiến người ta cực kỳ khó chịu.

Rốt cuộc, một lão giả trong mắt chứa hàn ý, mũi rất cao thiếu kiên nhẫn, chỉ thấy hắn nhìn Tần Vấn Thiên, con ngươi híp lại như một con rắn độc làm cho Tần Vấn Thiên cảm giác có chút khó chịu.

- Tần Vấn Thiên.

Lão giả này tu vi Nguyên Phủ thất trọng, phía sau có ba tên Nguyên Phủ cửu trọng hộ vệ, chỉ thấy hắn híp mắt cười lạnh nói:

- Ngươi muốn chúng ta tự mình đến đây gặp ngươi? Ta lần đầu tiên gặp một người phách lối như ngươi.

- Tiền bối cứ nói đùa.

Tần Vấn Thiên chỉ vào con đường sau lưng lão giả, mỉm cười nói.

- Nói đùa, ngươi có ý gì?

Đối phương nhìn chằm chằm Tần Vấn Thiên.

- Ta không có ý để tiền bối tới gặp ta, nói vậy tiền bối hiểu lầm, đường lớn ở đó, tiền bối cứ tự nhiên.

Tần Vấn Thiên cười cười chỉ vào con đường phía trước nói, ý của hắn rất rõ ràng, tiền bối ngươi nói đùa, không phải ta muốn ngươi tới gặp ta, là chính ngươi muốn tới gặp ta, ngươi không muốn gặp, đường ở đó, ngươi đi đi.

- Ngươi...?

Đối phương đâu thể nào không nghe hiểu được ý của Tần Vấn Thiên, trong mắt có hàn mang càng lợi hại hơn.

- Miệng lưỡi bén nhọn, ngươi bảo bọn ta đến đây, thời khắc này lại muốn ta rời đi, hơi quá mức buồn cười, ngươi cũng quá coi trọng mình rồi.

Đối phương tiếp tục nói.

Tần Vấn Thiên nghe được lời của đối phương, trong mắt lóe lên một tia lợi mang nói:

- Ngươi có bị bệnh không?

Tần Vấn Thiên vừa dứt lời, thần sắc của lão giả ngưng đọng lại, đối phương đang ở trước mặt mọi người mà nhục mạ hắn có bệnh?

Từ khi hắn bước vào Thần Văn Sư tứ giai, không bị người nào vũ nhục qua, chỉ thấy phía sau hắn, ba bóng người đồng thời dạo bước ra, khí thế khủng bố tràn ngập, từng luồng khí lưu đáng sợ nghiền ép về phía Tần Vấn Thiên.

Chỉ cần lão giả kia ra lệnh một tiếng, bọn họ sẽ ra tay với Tần Vấn Thiên.

- Ta cho ngươi một cơ hội nói lời xin lỗi.

Thần sắc của lão giả hoàn toàn lạnh xuống, lạnh lẽo thấu xương, tranh đoạt cổ thư Thiên Tôn còn sớm, nhưng bây giờ việc nhục mạ này, trước tiên hắn muốn Tần Vấn Thiên cho một lời khai báo.

- Xem ra không chỉ có bệnh, hơn nữa bệnh cũng không nhẹ gì.

Nụ cười trên mặt Tần Vấn Thiên càng đậm, đôi mắt liếc người tới, ánh mắt từ từ sắc bén.

Hôm nay những người này áp bách đến, trong lòng hắn đâu thể không có tính khí, đối phương rất nhiều đều là Thần Văn Đại Sư, vậy thì tiên lễ hậu binh.

Đối phương không khách khí, như vậy Tần Vấn Thiên hắn lại có gì phải sợ?

- Càn rỡ.

Ba người kia gầm lên, cước bộ đạp một cái, chỉ thấy Tần Vấn Thiên mở miệng nói:

- Tiến lên một bước nữa sẽ chết!

Chữ chết hạ xuống, đột nhiên từ trên người Tần Vấn Thiên tràn ngập sát ý lạnh lẽo, lạnh thấu xương, làm cho trong không gian tràn ngập sát ý.

Ba người kia nhịn không được khẽ run, thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên quét tới, lấy tu vi của bọn họ, lại từ trong mắt đối phương cảm nhận được sát ý đáng sợ, như lưỡi đao ở trong đầu càn quét mà qua, thấu xương tận cùng.

Kèm theo lời Tần Vấn Thiên nói, trong nháy mắt, sườn núi này an tĩnh lại.

Gió nhẹ lướt qua, cỏ xanh trên mặt đất nhẹ nhàng đung đưa.

Chỉ thấy ánh mắt của Tần Vấn Thiên nhìn chằm chằm Thần Văn Sư tứ giai kia, mỗi một ánh mắt đều giống như một thanh hàn đao, đâm vào đôi mắt đối phương.

- Xưng ngươi một tiếng tiền bối, cho ngươi mặt mũi, ngươi lại không biết tự trọng, đã nói không nghe, vậy Tần mỗ sẽ lặp lại ý thêm một lần nữa.

Tần Vấn Thiên lạnh lùng mở miệng:

- Tần Vấn Thiên ta ở đây tu hành, ngươi muốn tới thì tới, muốn đi thì đi, có liên quan gì đến ta? Ta không cần ngươi lấy giọng điệu “ta mời ngươi tới” nói chuyện với ta, thứ nhất, Tần mỗ không phải vãn bối của ngươi, thứ hai, không phải muốn cầu cạnh ngươi, mời làm chi? Nếu ngươi không có chuyện, cút!

Tần Vấn Thiên hùng mạnh làm cho người xung quanh đều ngây ngẩn cả người, đôi mắt lấp loé không yên.

Kiêu ngạo, thật đúng là kiêu ngạo.

Tuy nói Tần Vấn Thiên có đạo lý, nhưng thế đạo này, cường giả vi tôn, người nào lại không kính trọng Thần Văn Đại Sư tứ giai ba phần chứ. Tần Vấn Thiên hắn thì ngược lại, đối với Thần Văn Đại Sư trực tiếp nói là ngươi tới gặp ta, không phải ta mời ngươi tới, ngươi không có chuyện, tự mình cút.

Có thể nói, lời Tần Vấn Thiên nói trực tiếp đắc tội chết với một gã Thần Văn Đại Sư tứ giai, mặc dù hôm nay Tần Vấn Thiên bình yên vô sự, nhưng một vị Thần Văn Đại Sư tứ giai muốn đối phó Tần Vấn Thiên chắc chắn hắn không chịu được, có thể có quá nhiều cách thức.

Đại trưởng lão cũng bị Tần Vấn Thiên nói làm cho không nghĩ ra được, tự tin của tiểu gia hỏa này từ đâu tới?

Nhìn thoáng qua Bạch Lộc Di ở bên cạnh, chỉ thấy đôi mắt đẹp của Bạch Lộc Di lóe lên dị sắc, tựa hồ rất yên tâm, nàng tự tin với Tần Vấn Thiên, tựa hồ một chút cũng không thua Tần Vấn Thiên.

Phong Cốc đại sư thì mặt hàm mỉm cười, cũng không nói gì, an tĩnh nhìn thế cục phát triển.

Hắn cũng muốn xem một chút, hôm nay Tần Vấn Thiên sẽ làm sao đối mặt cục diện này.

Còn lão giả kia, thì bởi vì Tần Vấn Thiên nói, sắc mặt triệt để trở nên âm hàn.

Nếu không có chuyện gì khác, cút?

Đây là một hậu bối cảnh Nguyên Phủ nói với hắn?

Tiến lên một bước nữa sẽ chết?

Hắn lại từ đâu mà có sức mạnh như vậy?

Có lẽ hắn lấy được cổ thư Thiên Tôn, tạo nghệ Thần Văn càng mạnh, có thể khắc Thần Văn cùng với trận pháp tam giai đỉnh cấp, nhưng có hắn ở đây, chẳng lẽ Tần Vấn Thiên nghĩ có thể mượn Thần Văn hoặc trận pháp giết chết tùy tùng của hắn?

- Lương huynh, người tuổi trẻ bây giờ, tính khí thật đúng là lớn.

Chỉ thấy một trung niên mặt đen vừa cười vừa nói, Lương huynh chính là lão giả mũi cao kia.

- Nếu đây không phải là Học viện Bạch Lộc, lấy tính khí của Lương huynh, chỉ bằng câu nói vừa rồi kia, hắn chết mười lần cũng không đủ.

Trung niên mặt đen lại nói, lão giả mũi cao híp mắt, nếu hôm nay không phải ở Học viện Bạch Lộc, bọn họ đâu cần phải nói nhảm nhiều với tên Tần Vấn Thiên như vậy? Trực tiếp động thủ giết, sau đó cướp đoạt cổ thư Thiên Tôn.

Chẳng qua hiện tại, bọn họ đều hiểu, Học viện Bạch Lộc đã cho phép bọn họ đi tới nơi này, ý nghĩa Học viện Bạch Lộc còn không ép Tần Vấn Thiên giao ra cổ thư, đồng thời muốn mượn bọn họ cưỡng bức Tần Vấn Thiên.

Nên những người này tạm thời đều dùng thái độ im lặng đứng nhìn, lão giả mũi cao kia kiên trì kém nhất, bởi vậy hắn làm khó dễ Tần Vấn Thiên trước.

- Quả thực, người này không tuân theo tiền bối, vô lễ như thế phải nghiêm phạt một phen.

Lại có một người mở miệng, người này vuốt râu bạc trắng, ngược lại có mấy phần tiên phong đạo cốt, lão giả này tuổi tác rất cao, đã hơn một trăm năm mươi tuổi, ở trên Thần Văn chìm đắm rất lâu, bước vào Thần Văn Đại Sư tứ giai cũng không ngắn. Ở thành Vọng Châu rất nhiều người biết hắn, rất nhiều Thần Văn Đại Sư đều được hắn chỉ điểm, bởi vậy lão giả này, cũng có chút đức cao vọng trọng.

- Tống lão cũng nói như thế.

Trung niên mặt đen cười nhạt nói, lão giả mũi cao nhìn Tống lão nói:

- Tống lão cho rằng, ta nên khiển trách người này như thế nào?

- Phong Cốc có ý kiến gì không?

Tống lão vuốt râu, ánh mắt nhìn về phía Phong Cốc đại sư.

- Không nên hỏi ta, lúc đầu ta và hắn có thiện duyên, hôm nay chẳng qua là đến xem, việc của bọn ngươi, ta không tham dự.

Phong Cốc cười khoát tay áo, không đếm xỉa đến. Tần Vấn Thiên tràn đầy tự tin, nói vậy đã có chuẩn bị, hắn vui vẻ đến xem cuộc vui là được.

- Nói như vậy, cổ thư Thiên Tôn thì sao?

Tống lão vuốt râu, ánh mắt có một luồng phong mang.

- Cũng không có liên quan gì tới ta, nếu các ngươi có thể lấy được thì tự đi lấy đi.

Phong Cốc xua tay như trước.

- Được được.

Tống lão vuốt râu cười, thiếu một đối thủ mạnh mẽ.

- Người này bất kính với Lương đại sư cùng với chư vị đại sư như thế, đáng chém.

Đúng lúc này, phía sau mọi người có một giọng nói truyền đến, trung niên mặt đen nhìn người này, cười nói:

- Cổ Hưu, xem ra ngươi cũng có ý nghĩ này.

- Cổ mỗ sớm biết được người này, bất kính trưởng bối, lòng muông dạ thú, nếu như hắn được cổ thư Thiên Tôn là phung phí của trời, người này đáng chém giết, nói vậy Học viện Bạch Lộc cũng sẽ không tính toán.

Cổ Hưu lạnh lùng nói.

- Cổ Hưu, ngươi thật không biết xấu hổ.

Ánh mắt của Bạch Lộc Di nhìn về phía người sau lưng Cổ Hưu, tức giận mắng một tiếng. Ngày trước hắn và Tần Vấn Thiên có một số ân oán, nhưng Tần Vấn Thiên không có tính toán, bây giờ hắn lại làm rõ muốn những người này giết Tần Vấn Thiên, tâm đủ tàn nhẫn.

- Bạch Lộc Di tiểu thư xem ra đau lòng tình lang, nhưng Cổ mỗ tin tưởng, Học viện Bạch Lộc sẽ hiểu rõ nên làm gì.

Cổ Hưu cũng không tức giận, tùy ý cười, người xung quanh nháo nhào nhìn về phía Đại trưởng lão cùng với Bạch Lộc Động trưởng lão của Học viện Bạch Lộc, tựa hồ đã thương lượng xong xử trí Tần Vấn Thiên như thế nào, tiếp đó đợi Học viện Bạch Lộc biểu lộ thái độ.

Ánh mắt của Bạch Lộc Động thì nhìn về phía Tần Vấn Thiên, lãnh đạm nói:

- Này phải xem bản thân hắn tuyển như thế nào.

Rất hiển nhiên, Bạch Lộc Động ném áp lực cho Tần Vấn Thiên, làm cho hắn lựa chọn.

Những Thần Văn Đại Sư này muốn giết hắn, bọn họ muốn cổ thư Thiên Tôn hay muốn tính mạng của Tần Vấn Thiên?

Tần Vấn Thiên nhìn người trước mắt, từng cái tựa như đều đức cao vọng trọng, trong lúc nói cười quyết định sinh tử của mình, thương thảo xử trí mình như thế nào, mạng của hắn dường như không đáng giá nhắc tới.

Còn có Cổ Hưu kia thì cũng chạy đến bỏ đá xuống giếng.

Tần Vấn Thiên liếc nhìn người xung quanh, sau đó chậm rãi nói:

- Nhiều lời như vậy, rốt cuộc bạo lộ mục đích vốn có sao? Thật đúng là một đám gia hỏa ra vẻ đạo mạo, cổ thư Thiên Tôn, Tần mỗ không có, cho dù là có đi chăng nữa, cũng không tới phiên các ngươi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK