Túy Tửu Tiên đứng hàng thứ ba trong kinh thành thập tú chẳng phải là hạng người dễ chọc gì.
- Không ngờ hắn lại tìm được chỗ dựa nhanh như thế.
Quan Duyệt liếc nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ thản nhiên:
- Thế nhưng, ngươi cho rằng ta cần người giúp đỡ thì mới đối phó được với ngươi sao?
Mộc Thanh và Quan Duyệt đã điều tra rõ ràng về Tần Vấn Thiên từ lúc còn ở thành Thiên Ung. Khi đó Tần Vấn Thiên bộc lộ thiên phú rất cao, ngưng tụ tinh hồn từ trên tầng trời thứ ba, nghe nói còn dùng thủ đoạn đặc biệt để giết chết Diệp Lang. Từ đó tới nay mới được ba tháng, cho dù thực lực của Tần Vấn Thiên có chút tiến bộ thì có thể tiến bộ được xa tới đâu?
Còn về con yêu viên ở công hội Tinh Hà, Mộc Thanh nói với cô đó hẳn là chiến thú tinh thần được triệu hồi ra, có khả năng là lá bùa bảo mệnh mà Võ vương tổ tiên Tần phủ để lại.
- Một gia tộc lung lay sắp đổ thì có thể nuôi được một kẻ thế nào chứ?
Quan Duyệt cười lạnh rồi xoay người mà nói:
- Ra ngoài đi.
Tuy Quan Duyệt kiêu ngạo, thế nhưng vẫn chưa cuồng vọng đến mức dám ra tay ngay trong Thần Binh các.
Những người bên cạnh Quan Duyệt đều cười nhạo Tần Vấn Thiên, trên mặt lộ vẻ châm chọc, đúng là đồ không biết sống chết.
- Thú vị lắm.
Người xung quanh đều ôm tâm trạng xem kịch hay. Đám người Tần Vấn Thiên cất bước. Tần Vấn Thiên hỏi Phong Bình:
- Luyện khí sư đều điên như thế à?
- Luyện khí sư lợi hại thì đều có chút cao ngạo từ trong xương tủy.
Phong Bình cười run run:
- Trước kia ta chỉ là một luyện khí sư cấp một, thế nhưng ngươi cũng thấy ta...
Nói đoạn, Phong Bình nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ hơi ngượng ngùng.
Tần Vấn Thiên nở nụ cười. Đúng vậy, khi hắn gặp Phong Bình trước đây thì kẻ này ở trước mặt hắn cũng kiêu ngạo lắm.
Ra khỏi Thần Binh Các, Quan Duyệt quay người lại nhìn Tần Vấn Thiên, trong mắt lóe lên sự lạnh lẽo. Vừa rồi Tần Vấn Thiên cố ý đọ giá làm cho cô bị tổn thất không ít, chỉ riêng điểm ấy thôi là đủ để cô bắt Tần Vấn Thiên phải mang mạng ra đền.
- Cô ta động sát tâm.
Ánh mắt của Phàm Nhạc hơi híp lại, người phụ nữ này không chỉ cao ngạo mà tâm địa còn ác độc. Không ngờ cô ta lại động sát niệm.
- Ầm!
Đột nhiên, Quan Duyệt hành động. Động tác của cô phiêu dật mà nhanh nhẹn, nhanh như chớp lóe. Một đạo kiếm quang bùng lên phát ra hàn ý lạnh lẽo. Kiếm ấy chém thẳng về phía Tần Vấn Thiên.
- Kiếm nhanh quá.
Thần sắc của đám người đơ ra, Quan Duyệt muốn lấy mạng Tần Vấn Thiên rồi!
Bàn tay của Tần Vấn Thiên tràn ra một luồng khí thế kinh khủng. Hắn tu luyện Thiên Thủ Ấn lâu như thế, hôm nay cũng nên thực hành một chút rồi.
Bước chân giẫm xuống, mặt đất run lên, cả người Tần Vấn Thiên tràn ngập lực lượng bùng nổ. Hắn bay thẳng về phía trước rồi đánh ra một chưởng, chưởng ấn đáng sợ khủng bố bộc lộ sức mạnh khủng khiếp, ánh hào quang tỏa sáng chói ngời, chính là thức thứ nhất Kim Cương Ấn của Thiên Thủ Ấn.
Thanh kiếm được ngưng tụ từ tinh thần chi lực của Quan Duyệt bị nổ nát vụn, uy lực của kiếm pháp còn chưa kịp phát ra đã bị đè bẹp một cách triệt để.
Thiên Thủ Ấn nổi danh nhờ công kích mạnh mẽ, mà nguyên lực tinh thần của Tần Vấn Thiên đến từ tận tầng trời thứ năm, lại có thêm Thiên Chuy tinh bá đạo cuồng bạo. Cho dù hắn không sử dụng nguyên lực tinh thần thì lực công kích đã là vô cùng đáng sợ.
- Ầm! Ầm!
Tần Vấn Thiên đạp mặt đất lao thẳng vào Quan Duyệt, hai tay đồng thời vung ra, hai đạo ấn pháp khủng bố áp xuống. Thàn sắc của Quan Duyệt trắng bệch trong nháy mắt. Cô rút Quy Nguyên kiếm vừa mới lấy được, đồng thời Kiếm tinh hồn nở rộ trên đầu, kiếm quang “Nhất Tự Trảm” bùng lên, chém nát một Kim Cương Ấn. Thế nhưng vẫn có một chưởng ấn ngay sát bên người làm cô chỉ có thể vội vàng nâng tay đón đỡ.
Một tiếng vang ầm truyền ra, Quan Duyệt cảm thấy cánh tay của mình như đã gãy nát, và máu tươi tràn ra từ khóe miệng.
Tần Vấn Thiên căn bản không hề cho Quan Duyệt cơ hội đánh trả. Tiếng rồng ngâm vang lên từng đợt, Nộ Long Thủ Tí bắt lấy Quy Nguyên trong tay Quan Duyệt, rồi một quyền nện thẳng lên người cô, đánh cho Quan Duyệt bay ra ngoài, ngã lăn trên mặt đất.
Cuộc chiến chấm dứt trong phút chốc, đám người nhìn thấy kết quả đều ngây ngẩn. Công kích của kẻ này ngông cuồng bá đạo, sau khi chiếm được tiên cơ bèn trực tiếp đánh ngã Quan Duyệt với khí thế mưa rền gió dữ.
Đám người Vương Sùng xông lên phía trước. Nhưng chỉ thấy Túy Tửu Tiên bước lên một bước, kiếm khí khủng khiếp bao phủ cả không gian, khiến cho bọn họ cứng đờ người tại chỗ.
Mà đúng lúc đó, Tần Vấn Thiên đã đứng trước mặt Quan Duyệt. Hắn đứng ở đó, cúi đầu nhìn Quan Duyệt đang ngồi bệt dưới đất, khóe miệng vẽ nên ý cười bình thản. Trong tay hắn cầm Quy Nguyên kiếm, nếu kiếm này đâm xuống thì Quan Duyệt hẳn là phải chết chẳng thể nghi ngờ.
- Ta thật lòng không rõ, ngươi thì có cái gì đáng để mà kiêu ngạo.
Tần Vấn Thiên nói rất bình tĩnh, ánh mắt mang theo vài phần đùa giỡn làm cho Quan Duyệt đau thấu tâm can, cô chưa bao giờ phải chịu nhục đến mức này.
Thế nhưng hôm nay cô thua trong tay người ta, cô chẳng có lời nào để nói.
Đau đớn vì thua trận, đau đớn vì nhục nhã, đau không sao tả xiết.
- Túy Tửu Tiên, nếu Quan Duyệt thật sự có chuyện gì thì chỉ sợ là ngươi không gánh vác nổi đâu.
Vương Sùng nhìn Túy Tửu Tiên đang đứng chắn trước mặt mình bằng ánh mắt lạnh lùng, thế rồi hắn nhìn về phía Tần Vấn Thiên:
- Còn ngươi nữa, rút kiếm của ngươi ra.
Túy Tửu Tiên cười cười rồi nói:
- Nếu ta là ngươi thì ta sẽ câm miệng ngay, bằng không vạn nhất mà hắn giết luôn Quan Duyệt thì không hay lắm đâu.
- Quan Duyệt là đệ tử của học viện Hoàng Gia, luyện khí sư cấp hai của công hội Tinh Hà.
Vương Sùng nói lạnh nhạt.
- Một tháng trước, hắn đã giết chết Âu Phong ngay trước mặt Âu Thần và rất nhiều trưởng lão của học viện Đế Tinh. Nếu ngươi chọc giận hắn thì đừng có trách là ta không nhắc nhở ngươi đấy.
Túy Tửu Tiên nhún vai tỏ vẻ không thèm để ý.
- Tần Vấn Thiên của học viện Đế Tinh.
Thần sắc của một đệ tử học viện Hoàng Gia bên cạnh Vương Sùng khựng lại. Rõ ràng những việc làm của Tần Vấn Thiên ở học viện Đế Tinh đã sớm lan truyền trong học viện Hoàng Gia từ lâu, chỉ vì qua một tháng không còn mấy người nhắc lại nữa, cho nên Vương Sùng vừa về học viện mới không hay biết gì.
- Giết Âu Phong?
Quan Duyệt ngồi dậy hỏi đồng bạn của mình.
- Ừ, trong trận chiến xếp hạng của học viện Đế Tinh, trên võ đài, ngay trước mặt mọi người.
Người nọ gật đầu, nhìn Tần Vấn Thiên rồi lại nói tiếp:
- Hơn nữa hai tinh hồn của hắn là của tầng trời thứ ba và thứ tư, học viện Đế Tinh chỉ cấm túc hắn có một tháng thôi.
Quan Duyệt nghe thấy lời của đối phương thì thần sắc trở nên cổ quái. Cô nhìn thiếu niên đang mỉm cười kia, mới chỉ ba tháng ngắn ngủi mà hắn đã lột xác rồi sao?
- Phiền ngươi chuyển lời cho Mộc Thanh, sau này ta sẽ tìm hắn tính sổ chuyện trước kia, cút đi.
Tần Vấn Thiên ném Quy Nguyên xuống đất, Quan Duyệt đứng dậy rời đi với dáng vẻ tả tơi.
Tần Vấn Thiên vào được học viện Đế Tinh, hơn nữa còn có thiên phú bậc ấy, hai chuyện này đều đả kích cô vô cùng sâu sắc.
Tần Vấn Thiên không giết đối phương. Hắn biết rõ tình cảnh của mình hiện tại. Diệp gia và Âu gia không tha cho hắn mảy may đường sống, cục diện đã trở thành ngươi chết ta sống mới thôi. Tuy rằng bây giờ đã vào học viện Đế Tinh nhưng hắn không thể không lo nghĩ được, người muốn hắn chết còn rất nhiều.
Dù là học viện Đế Tinh, Thần Binh các hay Túy Tửu Tiên đều không phải là lực lượng của bản thân hắn, chỉ khi hắn dùng lực lượng của bản thân mình mà chống lại được tất cả, thì mới có tư cách để hoành hành vô kị, thích gì làm nấy.
Tần Vấn Thiên dời mắt về phía Túy Tửu Tiên, chỉ thấy Túy Tửu Tiên cười bảo:
- Say một chuyến không?
- Say một chuyến.
Tần Vấn Thiên cười mà gật đầu:
- Đi đâu nào?
- Đi đâu thì đi, ngươi trả tiền là được.
Túy Tửu Tiên nở nụ cười, Tần Vấn Thiên nhún vai nhìn về phía Phàm Nhạc rồi hỏi:
- Mập mạp, hai người các ngươi thì sao?
- Hì hì.
Mập mạp trừng mắt nhìn hắn rồi cười nói:
- Thế này đi, Hân Nhiên, ngươi đi lựa một món thần binh, cứ ghi sổ cho lão đại, ta đi cùng lão đại ra ngoài một chuyến.
- Chuyện này…
Hân Nhiên nhìn Tần Vấn Thiên với vẻ hồ nghi.
- Phong Bình, ngươi đưa Hân Nhiên đi đi, cứ ghi sổ cho ta là được.
Tần Vấn Thiên nói với Phong Bình rồi liếc Phàm Nhạc trắng mắt. Cứ mỗi lần tên này gọi lão đại thì hắn đều phải trả một cái giá không vừa.
- Hân Nhiên, không cần phải khách khí với lão đại.
Mập mạp cười đáng khinh. Bây giờ hắn đã biết luyện khí sư giàu đến mức nào rồi, sau này phải lừa gạt tích cực mới được.
Phong Bình đưa Hân Nhiên đến Thần Binh các, còn ba người nhóm Tần Vấn Thiên thì đi tới một hướng khác. Mập mạp đánh giá Túy Tửu Tiên rồi hỏi:
- Ngươi đứng thứ ba trong kinh thành thập tú, chắc là thực lực phải mạnh lắm nhỉ?
- Cũng tạm.
Túy Tửu Tiên nhìn mập mạp, cảm thấy người này cũng hay ho lắm.
- Thế à, uống rượu đi, sau này mọi người sẽ là huynh đệ của nhau, lúc đánh nhau tìm ngươi tới giúp có được không hả?
Trong mắt mập mạp ánh lên tia nhìn gian xảo. Tần Vấn Thiên trợn trắng mắt, tên này tính kế hay lắm, nếu có thể mời Túy Tửu Tiên đánh nhau thì xử lý Âu Thần sẽ chẳng còn áp lực nào rồi.
- Ngươi chỉ cần lo say thôi, đánh nhau không thành vấn đề. Đừng có để cho ta đá phải tấm sắt cứng là được.
Túy Tửu Tiên cười đáp lại. Đôi mắt của mập mạp sáng ngời lên.
- Tần Vấn Thiên, bao giờ ngươi chế ra Quy Nguyên kiếm cấp hai thượng phẩm thì nhớ cho ta một thanh đấy.
Túy Tửu Tiên nói với Tần Vấn Thiên.
- Được thôi.
Tần Vấn Thiên gật đầu sảng khoái. Túy Tửu Tiên trời sinh tiêu sái, căn bản không hề ngại hỏi thẳng hắn đòi thần binh. Nếu là người bình thường thì chỉ sợ sẽ kiêng kị việc này.
…
…
Ở vị trí của Kỵ Sĩ minh trong học viện Đế Tinh, đám người Âu Thần, Mộ Dung Phong tụ tập cùng nhau. Âu Thần nhìn về phía Mộ Dung Phong rồi nói:
- Hôm nay có một trận chiến xảy ra ở Thần Binh các, tu vi của Tần Vấn Thiên đã đột phá tới Luân Mạch cảnh tầng hai, hơn nữa chắc hẳn Mạc Thương đã dạy cho hắn địa cấp thần thông Thiên Thủ Ấn. Hắn đã luyện thành thức thứ nhất Kim Cương ấn rồi.
- Ngươi cho rằng hắn có thể uy hiếp ta sao?
Mộ Dung Phong nhìn Âu Thần rồi hỏi.
- Ít nhất thì chúng ta không thể coi thường hắn. Lần trước ta vốn tưởng hắn đã chết trong Hắc Ám Sâm Lâm, cuối cùng người chết lại là em trai của ta. Chúng ta không thể bỏ qua cơ hội lần này, ta sẽ cho ngươi một bộ công pháp thần thông để tu luyện, ngươi cố gắng tìm hiểu đi. Mặt khác, ngươi có muốn ngọc bài Đế Tinh tăng lên tới cấp năm hay không?
Đồng tử của Mộ Dung Phong như đông lại. Ngọc bài Đế Tinh cấp năm sẽ mang tới tài nguyên tốt hơn, đối với hắn mà nói thì đây là một cám dỗ rất lớn. Thế nhưng hắn không có đủ số lượng tinh vẫn thạch khổng lồ đó.
- Đương nhiên.
Mộ Dung Phong gật đầu.
- Quyết đấu trên võ đài không tránh được những tình huống khó thu tay được. Nếu ngươi phế được Tần Vấn Thiên, ta cam đoan sẽ giúp ngươi đạt tới cấp năm.
Thần sắc của Âu Thần toát ra vẻ lạnh lẽo,học viện Đế Tinh không nuôi phế vật, chỉ cần phế bỏ Tần Vấn Thiên thì hắn ta nhất định phải chết.
Diệp gia và Ân gia sẽ rất vui vẻ cung cấp ba trăm viên tinh vẫn thạch kia.
Ánh mắt của Mộ Dung Phong híp lại. Hắn phải rất mạo hiểm khi làm việc này. Nếu như phế tàn Tần Vấn Thiên thật thì thái độ của học viện Đế Tinh với hắn sẽ là gì đây?
- Đây là quyết đấu công bằng, có chúng ta ở đây, học viện Đế Tinh sẽ không vì một phế nhân mà làm khó một thiên tài đâu.
Ánh mắt Âu Thần cực kì lạnh lẽo. Nghe thấy lời hắn nói, trong mắt Mộ Dung Phong cũng lóe lên ánh nhìn độc ác.