Tòa phủ đệ này nằm ở khu vực thứ năm trong hoàng thành. Người sống ở khu vực này toàn là vương công quý tộc. Ngẩng đầu lên có thể nhìn thấy bốn chữ lớn “phủ Tử Quận Vương” được khắc trên tấm biển lớn treo trên cửa.
- Phủ Tử Quận Vương?
Tần Vấn Thiên cảm giác cái tên này hơi quen tai, chợt con ngươi của hắn co lại. Hắn nhớ ra ngày đại thọ của Bạch Thanh Tùng lúc trước, có rất nhiều thế lực trong hoàng thành đều đến chúc thọ, trong đó có phủ Tử Quận Vương.
“Phủ Tử Quận Vương phái người đi chúc thọ Bạch Thanh Tùng ở thành Thiên Ung, rõ ràng là vì Diệp gia. Mặc dù thế lực của Diệp gia rất lớn, nhưng đường đường là vương phủ mà lại suy đồi đến mức này, e rằng cũng chẳng có chút thực quyền nào.”
Tần Vấn Thiên thầm đoán trong lòng. Cũng thật là đúng lúc, nhờ người khác giúp đỡ, cuối cùng lại tới phủ Tử Quận Vương này.
Cũng không biết hiện nay Bạch gia ra sao rồi. Tên ngụy quân tử Bạch Thanh Tùng kia đã dạy cho hắn một bài học sâu sắc. Nghĩa phụ nể tình ngày xưa tổ tiên Bạch gia có chút quan hệ với Tần Vũ nên mới đồng ý mối hôn sự đó, còn bản thân hắn cũng thật lòng đối đãi với người của Bạch gia. Nhưng không thể ngờ rằng Bạch gia lại ác độc đến vậy, cuối cùng lại còn giúp đỡ Diệp gia diệt trừ Tần phủ.
Nếu chỉ là đuổi hắn ra khỏi Bạch phủ thì hắn còn nhịn được. Nhưng Bạch gia lại tham dự vào vụ diệt trừ Tần phủ… Tần Vấn Thiên hãy còn nhớ kỹ chuyện này trong lòng, tuyệt đối không thể nào quên được.
“Bạch Thu Tuyết đã vào học viện Hoàng Gia rồi nhỉ.”
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ.
Có mấy bóng người bước ra từ phủ Tử Quận Vương. Tần Vấn Thiên nhìn về phía họ, con ngươi co rụt lại.
Cô gái này hẳn là người mà hắn đã từng gặp trong Thiên Mộng lâm. Trong những ngày ấy, hắn thường xuyên chiến đấu với một cô gái để rèn luyện thân pháp, cũng có tác dụng không nhỏ. Mà vào ngày cuối cùng thì còn có thêm một người khác xuất hiện, có vẻ hơi tùy hứng và đỏng đảnh, cũng chính là cô gái này đây.
Tuy Tần Vấn Thiên nhận ra Sở Linh, song Sở Linh lại không biết hắn. Cô đi đến bên cạnh Tần Vấn Thiên, cất giọng hỏi một cách hờ hững:
- Ngươi chính là Tần Vấn Thiên à?
- Ừ.
Tần Vấn Thiên gật đầu.
- Mặc cái này vào. Từ giờ trở đi ngươi xem như là hộ vệ của ta nhé. Nếu ta đã hứa với người khác thì sẽ dẫn ngươi vào đó, nhưng ngươi cũng không được gây phiền toái cho ta.
Sở Linh nói. Thân phận của Tần Vấn Thiên có hơi nhạy cảm, Diệp gia và Âu gia đều không thân thiện với hắn cho lắm. Nếu bị người khác phát hiện cô giúp đỡ Tần Vấn Thiên thì không ổn chút nào.
- Được.
Tần Vấn Thiên mặc áo hộ vệ lên người. Sở Linh đối xử với hắn có hơi hơi lạnh nhạt, nhưng điều này lại hợp ý của hắn. Hắn cũng không muốn dính líu gì tới cô ta cả.
- Các ngươi đi theo phía sau. Đi thôi.
Sở Linh cưỡi con ngựa của mình, sau đó nhanh chóng xuất phát. Tần Vấn Thiên và hai tên hộ vệ chạy theo sau, tốc độ cũng rất nhanh.
Mấy canh giờ sau, Tần Vấn Thiên phát hiện Sở Linh dẫn hắn vào hoàng cung, nhưng lại là phía bên trái hoàng cung, đi vào trong một trang viên khổng lồ. Trong trang viên này có núi non khe suối, chiếm diện tích lớn không biết bao nhiêu mà kể. Thậm chí Tần Vấn Thiên còn cảm giác được yêu khí rất nhẹ.
“Một nửa hoàng thành bị Hắc Ám Sâm Lâm bao quanh, bao gồm cả hoàng cung cũng thế. Nơi này có yêu khí, lại ở bên cạnh hoàng cung, hẳn là Hắc Ám Sâm Lâm bên ngoài hoàng cung. Thế mà lại có một trang viên ở đây thế này, thật đúng là xa xỉ.”
Tần Vấn Thiên nhìn về phía trước, dường như có thể nhìn thấy mấy tòa cung điện xa hoa ở đó. Một nơi nghỉ ngơi giải trí được xây dựng trong Hắc Ám Sâm Lâm, e rằng chỉ có người trong đại gia tộc mới dám làm như vậy.
- Nơi này là sân săn bắn hoàng gia, nhưng kéo dài vào sâu trong Hắc Ám Sâm Lâm. Bám sát ta, nếu không gặp phải yêu thú rồi làm mồi cho chúng thì đừng trách ta.
Sở Linh ngồi trên lưng ngựa quát một tiếng, thậm chí không quay đầu lại, ngựa chạy như bay, không thèm chờ hộ vệ với Tần Vấn Thiên đi đằng sau.
“Quả nhiên là tính khí của đại tiểu thư.”
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ, tăng tốc chạy tới. Sân săn bắn hoàng gia lớn như vậy, chỉ sợ phải chờ tới khi yến tiệc bắt đầu thì hắn mới có thể thấy Tần Dao tỷ được.
- Mục Nhu.
Đúng lúc này, Sở Linh nhìn thấy có mấy bóng người ở đằng trước, lập tức gọi to. Những người kia cũng cưỡi ngựa màu trắng, nghe thấy tiếng gọi thì dừng lại. Một nữ kỵ sĩ đi đầu quay lại, cười nói:
- Sở Linh, ngươi cũng tới rồi.
- Ừ. Xem ra chúng ta đều đến rất sớm.
Sở Linh cười nói. Sau lưng Mục Nhu cũng có hai người hộ vệ đi theo. Nhưng hộ vệ của cô đều cưỡi ngựa. Từ điểm này có thể thấy được phong cách xử sự khác nhau giữa Mục Nhu và Sở Linh.
Trong số các vương công quý tộc như Sở Linh, hộ vệ cũng chỉ là võ tu có thực lực hơi lợi hại một chút mà thôi. Chức trách của họ là bảo vệ an toàn cho chủ nhân, song cũng hưởng thụ tài nguyên tu luyện do chủ nhân cung cấp. Địa vị của hộ vệ rất thấp. Chỉ có những hộ vệ thực lực xuất chúng mới được coi trọng. Nhưng dù thế vẫn không có quá nhiều tự do.
Cho nên, những kẻ có thiên phú chân chính nhất định sẽ không chịu trở thành hộ vệ của người khác. Ít ra cũng phải có chức vị khách khanh.
Tần Vấn Thiên thấy Mục Nhu thì hơi kinh ngạc. Cô gái này chính là người đã từng luận bàn với hắn nhiều lần ở ảo mộng chi thành, không ngờ lại có thể gặp mặt ở đây.
Có lẽ Mục Nhu đã phát hiện ra gì đó, đôi mắt đẹp nhìn về phía Tần Vấn Thiên, dường như phát hiện ra Tần Vấn Thiên là ai, gật đầu nhẹ với hắn. Thấy vậy Tần Vấn Thiên không khỏi sửng sốt.
Mục Nhu lẽ ra không biết hắn mới đúng. Tần Vấn Thiên không biết rằng Sở Linh có nhắc đến chuyện sẽ dẫn hắn tới đây với Mục Nhu, cho nên Mục Nhu mới đoán được hắn là Tần Vấn Thiên, chứ không phải đoán được hắn chính là nam tử đeo mặt nạ kỳ lân ở ảo mộng chi thành.
- Chúng ta đi thôi.
Sở Linh thấy Mục Nhu chú ý tới Tần Vấn Thiên thì thoáng cau mày, liếc nhìn Tần Vấn Thiên một cái. Cô không muốn bị người khác biết được cô đang giúp Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên cực kỳ nhạy cảm. Thái độ của Sở Linh rõ ràng đến thế thì sao hắn có thể không phát giác cho được.
“Chờ lát nữa thấy Tần Dao tỷ rồi thì mình không cần dây dưa với cô ta nữa.”
Tần Vấn Thiên thầm nghĩ như vậy. Hắn không thích tính cách của Sở Linh. Nếu cô ta đã hứa với bạn rằng sẽ dẫn hắn đi vào rồi thì cần gì phải tỏ vẻ ghét bỏ như vậy chứ. Nếu sợ liên lụy thì đừng có hứa hẹn với bạn của cô ta ngay từ đầu cho rồi.
Cùng lúc đó, có không ít con cháu quý tộc cũng đến sân săn bắn hoàng gia tiếp giáp với hoàng cung và Hắc Ám Sâm Lâm này.
Tam hoàng tử điện hạ còn trẻ tuổi, bởi vậy những người được hắn mời dĩ nhiên không thể nào là người của thế hệ trước được, bọn họ đều là con cháu quý tộc trẻ tuổi.
Đệ tử của Diệp gia cũng đến. Diệp Triển của học viện Hoàng gia cũng đến sân săn bắn Hoàng gia này. Ngoại trừ hộ vệ thì hắn còn dẫn theo hai người nữa.
- Liễu Nghiên, đây chính là sân săn bắn Hoàng gia. Con cháu trong cung đều thích xuất phát từ nơi này vào Hắc Ám Sâm Lâm để săn thú, rèn luyện thực lực của mình.
Diệp Triển cười nói với cô gái bên cạnh. Cô ta chính là Liễu Nghiên. Anh trai của Liễu Nghiên là Liễu Nhạc cũng có mặt ở bên cạnh cô ta.
Lúc trước bọn Diệp Triển và Âu Phong đuổi giết Tần Vấn Thiên và Phàm Nhạc, Diệp Triển nhìn thấy Liễu Nghiên thì dừng bước lại. Chính là hôm ấy, hắn quen biết với Liễu Nghiên cũng bắt đầu theo đuổi Liễu Nghiên từ hôm đó.
Tuy rằng ban đầu Liễu Nghiên có hơi phân vân vì Tần Vấn Thiên, nhưng Diệp Triển thật sự đối xử với cô rất tốt. Lại thêm Liễu Nhạc vẫn luôn khuyên bảo cô, nên cô dần dần đón nhận Diệp Triển.
Dù sao lời Liễu Nhạc nói cũng rất đúng, ở trong hoàng cung nước Sở rộng lớn này có rất nhiều người có thiên phú xuất chúng hơn họ. Bọn họ không có chỗ dựa, không có tài nguyên, sao có thể so sánh với người khác được. Chỉ sợ sớm hay muộn cũng sẽ có kết cục chết một cách yên lặng trong lúc săn bắn yêu thú như bạn bè của họ mà thôi.
- Khí phái quá! Không hổ là sân săn bắn Hoàng gia của nước Sở!
Liễu Nhạc tiếp lời Diệp Triển:
- Diệp Triển, nếu không phải nhờ ngươi thì ta và Liễu Nghiên hoàn toàn không thể bước chân vào một nơi như thế này.
- Đại ca, ngươi là huynh đệ của ta, cần gì phải khách khí thế.
Diệp Triển cười nhẹ, cộng thêm dung mạo tuấn tú của hắn khiến người ta cảm thấy thoải mái vô cùng.
- Ha ha… Cũng đúng! Sau này đều là huynh đệ một nhà!
Liễu Nhạc cười lớn nói, có vẻ rất là sảng khoái.
Liễu Nhạc còn chưa dứt lời thì ánh mắt chợt khựng lại, nhìn chằm chằm về phía trước. Ở nơi đó xuất hiện một bóng dáng xinh đẹp như mộng ảo.
Diệp Triển nhìn theo ánh mắt Liễu Nhạc, con ngươi co rụt lại. Đệ nhất mỹ nữ của nước Sở, Mạc Khuynh Thành.
- Mạc Khuynh Thành cũng đến.
Liễu Nhạc thì thào. Hắn chẳng qua chỉ từng được gặp Mạc Khuynh Thành một lần trong lúc thí luyện ở võ phủ của học viện mà thôi, nhưng khó mà quên được. Nữ nhân này đẹp đến mức khiến người ta ngẩn ngơ.
Nhưng hắn cũng biết rõ thân phận của mình. Hắn và Mạc Khuynh Thành hoàn toàn không thể quen biết nhau được. Hắn chỉ có thể tưởng tượng trong lòng mà thôi.
- Đệ nhất mỹ nữ nước Sở, cô ấy quả thật là đẹp quá.
Bản thân Liễu Nghiên cũng là mỹ nhân, nhưng thấy Mạc Khuynh Thành vẫn sẽ có cảm giác kinh diễm, dường như chỉ cần mình đứng ở trước mặt cô ấy thì bất giác sẽ thua kém hơn nhiều, chẳng qua chỉ làm nền cho vẻ đẹp của cô ấy mà thôi.
Ngoại trừ Mạc Khuynh Thành, Nặc Lan bạn của cô ấy cũng có mặt. Hai người cũng đều nhìn thấy mấy người đó nhưng đã xoay người rời đi ngay tức khắc.
- Nữ nhân kia thế mà lại yêu đương với Diệp Triển. Không biết tên tiểu tử Tần Vấn Thiên kia biết tin này có bị tức chết hay không nữa. Đến bây giờ chỉ sợ tên kia còn đang tưởng rằng nữ nhân kia đã cứu hắn ấy.
Nặc Lan thì thầm mấy câu. Mạc Khuynh Thành nghe thấy vậy, đôi mắt đẹp của cô hơi chững lại, rồi lập tức nói nhỏ:
- Ta còn nợ hắn một lời xin lỗi.
- Sao ngươi lại cố chấp thế? Nói kiểu gì thì ngươi đã cứu hắn một mạng, còn từng đích thân cõng hắn, cho hắn đan dược cấp hai thượng phẩm. Dù là hiểu nhầm hắn một lần thì đã sao? Coi như huề nhau là được!
Nặc Lan liếc xéo Mạc Khuynh Thành một phát.
- Nhưng mà… Tình huống hôm đó, hắn nhất định là rất tuyệt vọng…
Mạc Khuynh Thành thở dài một tiếng. Nghĩ đến bóng dáng thê lương của Tần Vấn Thiên khi cõng Nhạc Phàm rời đi, cô lại cảm thấy áy náy cắn rứt.