Nguồn: TruyenYY
-------------------------
Thần Thiên Lâm muốn ngăn chặn? Nhưng ngăn chặn như thế nào đây?
Chưởng ấn khổng lồ này xuất hiện từ trong hư vô, áp lực trước đó sao? Tất cả đều từ chưởng ấn này sinh ra, trong khoảnh khắc xuất hiện nó sát với đỉnh đầu của Thần Thiên Lâm thiên kiêu của Thiên Kiêu cổ quốc.
Toàn bộ cơ thể Thần Thiên Lâm tắm vàng ánh sáng. Cả mái tóc dài biến thành màu vàng giống như một lưỡi đao sắc bén màu vàng. Một thanh trường mâu vàng khủng khiếp chưa từng có đang lao ra từ trong trống trận. Nhưng vào lúc này, chưởng ấn dập xuống, Thần Thiên Lâm dường như không thể phản ứng kịp thời, trực tiếp bị chưởng ấn này bao trùm, nhất chìm. Kèm một tiếng động lớn vang lên, trống trận vỡ, đài chiến đấu nứt ra. Thần Thiên Lâm và tất cả cường giả Hoàng Kim cổ quốc đằng sau hắn ta đều rơi xuống và bị thiêu đốt.
Thiên kiêu của Hoàng Kim cổ quốc bất khả chiến bại, lại một đòn đã bị đánh bại và diệt vong.
Cách đây không lâu, chính vì một câu nói giữa thiên kiêu Thạch Cuồng của Thiên Tàn giáo và thiên kiêu Thần Thiên Lâm của Hoàng Kim cổ quốc, đã dẫn đến mười hai vị cường giả chuẩn bị luân phiên tấn công Tần Vấn Thiên. Bọn họ đạt được một thỏa thuận ngầm. Ai giết được Tần Vấn Thiên, chiến hồn trong trống trận sẽ thuộc về người đó Nhưng sau ba lần tấn công, Tần Vấn Thiên đã bắt đầu phản công.
Tần Vấn Thiên phản kích rất dữ dội và cuồng bạo, giết chết Thạch Cuồng người phát động mười hai người còn lại quyết định không một mình đối phó với Tần Vấn Thiên nữa, thay vào đó họ sẽ quyết đấu hai với hai, để xem ai có thể tiếp tục và trở thành người mạnh nhất.
Khi Tần Vấn Thiên trực tiếp tìm đến Thần Thiên Lâm, lại ở thời điểm Thần Thiên Lâm chuẩn bị ra lực lượng tấn công mạnh nhất của mình, hắn đã bị Tần Vấn Thiên thủ đoạn lôi đình tiêu diệt.
Năm nhóm quyết đấu khác đã có nhóm kết thúc nhanh cả Tần Vấn Thiên. Người này là Khuyết Thừa của Tử Lôi tông, hắn vẫn cường thịnh giống như trước đây. Vào lúc này, hắn và trống trận giao hòa, tràn khí thế ngập ra đã là Thiên Cương thất trọng, vô cùng đáng sợ, một đòn đã giết chết đối thủ.
Lúc này, Khuyết Thừa nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Trong đôi mắt của hắn ta lóe lên những tia điện hủy diệt. Tần Vấn Thiên rất mạnh, nhưng vậy thì thế nào? Người duy nhất còn lại ở đây sẽ chỉ là hắn.
Khuyết Thừa sẽ không vội vàng giết chết Tần Vấn Thiên. Hiện tại, hắn ta là người mạnh nhất ở đây, để tránh bị bao vây tiêu diệt, hắn biết rằng khoảnh khắc này mình nên giấu mình một chút, chờ đợi cơ hội và một chiêu giết chết đối thủ.
Khuyết Thừa quan sát những người đang chiến đấu, nhưng Tần Vấn Thiên lại đang quan sát hắn ta.
Tử Lôi Tông và hắn có thù hận, nhưng thiên kiêu Khuyết Thừa của Tử Lôi tông này vẫn đè ép xuống. Trước khi Ngưu Yêu giật mình tỉnh giấc ra tay, hắn sẽ không lộ ra bất kỳ ý định thù địch nào. Cho đến khi Phàm Lạc chuẩn bị đi qua dưới chân Ngưu Yêu, hắn ta đã ra tay. Vừa ra tay hắn đã đưa mình vào chỗ chế. Thử tưởng tượng, chân của Ngưu Yêu vừa dẫm xuống thực sự là một sự hủy diệt. Như vậy hắn và Phàm Lạc, Âu Dương đều phải chết.
Người này không chỉ có thực lực rất mạnh mà thủ đoạn cũng rất tàn nhẫn. Hắn cực kì biết cách nắm bắt cơ hội. Từ việc hắn ta cướp đi số lượng chiến hồn trống trận lớn nhất khiến hắn có lực lượng mạnh nhất là có thể nhìn ra được điểm này. Tên Khuyết Thừa này vô cùng tham vọng.
Toàn thân có lực lượng sấm sét bùng lên. Trên lòng bàn tay của Khuyết Thừa phát ra ánh sáng màu tím chói mắt, đang vận sức chờ phát động. Tần Vấn Thiên khẽ nhíu mày lại. Hắn nhìn thấy có hai người đang chiến đấu, vô cùng hung hiểm đáng sợ.
Tại thời điểm này, Khuyết Thừa đã ra tay, hai bàn tay tràn ngập sấm sét với uy lực khủng khiếp, đánh vào phía trên trống trận. Lôi thần giận dữ thét lên, thân thể của hai vị Lôi thần đột nhiên phóng ra ngoài, xông về phía hai vị cường giả đang chiến đấu kịch liệt. Một người trong đó chính là người của Trảm Thiên phủ vừa công kích Tần Vấn Thiên bằng một chiếc rìu chiến.
- Khuyết Thừa...
Hai người tuy rằng đang đánh nhau, nhưng trong nháy mắt đều cảm nhận được sấm sét hủy diệt đánh xuống. Thực ra bọn họ không phải không có phòng bị. Chỉ là thực lực của hai người vốn ngang nhau, đã chiến đấu đến trình độ nguy hiểm đáng sợ, căn bản không thể để ý tới được. Lần này Khuyết Thừa đã buông xuống mặt mũi, bỉ ổi đột nhiên công kích, họ có thể làm gì đây?
Hai tia sét đánh xuống, biến thành con giận của Lôi thần, trực tiếp tiêu diệt hai người. Dưới uy lực của sấm sét, cơ thể họ đã biến cát bụi hư vô, Khuyết Thừa lại cướp đoạt được hai đạo chiến hồn của trống trận. Khí tức của Khuyết Thừa đã càng lúc càng trở nên mạnh mẽ hơn, mơ hồ có xu thế bước vào Thiên Cương thất trọng đỉnh phong.
- Khuyết Thừa, ngươi dám...
Một tiếng nói lớn vọng đến. Nếu như Khuyết Thừa đã ra tay, hắn không định sẽ dừng lại, lại một lần nữa tấn công về phía hai người khác. Những người khác nhìn thấy cảnh tưởng như vậy, đều dừng quyết đấu, nhưng vẫn quá muộn. Thế của Khuyết Thừa đã thành. Hai người kia tuy rằng đã phát hiện ra, nhưng một trong hai người vẫn bị giết chết trong chớp mắt. Người còn lại cũng bị thương.
Tần Vấn Thiên cũng đã ra tay, bàn tay của hắn vỗ lên trống, trời đất phẫn nộ và hét lên, còn có uy thế ngập trời phát ra và đè ép xuống hư không.
Khuyết Thừa không có dừng tay, một người khác đã bị thương, hắn nhất định phải giành chiến thắng, bởi vậy hắn lại một lần nữa phát động công kích, Lôi Đình lợi kiếm chói mắt phá vỡ không gian, đâm về phía người nọ, cường giả kia tuy rằng kiệt lực đối kháng, nhưng cực kỳ rõ ràng, hắn căn bản không chịu nổi.
Khuyết Thừa một lần nữa nổi trống, trên mặt nụ hiện ra cười chiến thắng, bắt được người này, hắn sẽ bước vào Thiên Cương bát trọng, nhưng vào lúc này, một đạo chưởng ấn từ trên trời giáng xuống, trực tiếp tiêu diệt con mồi của hắn. Thời điểm người nọ chết mới bi ai phát hiện ra, bản thân hắn tlà thiên kiêu, nhưng ở trong chiến trường tàn khốc này lại có chút sai lầm, liền trở thành con mồi trong mắt người khác, dù thế nào cũng là chết.
Người tiêu diệt hắn tất nhiên là Tần Vấn Thiên, người bước vào chiến trường không có một kẻ nào lương thiện, tất cả bọn họ đều là thợ săn, cũng đều là con mồi, ngươi không giết người khác, những người khác liền giết ngươi, điểm ấy từ khi bước vào chiến trường cũng đã được quyết định, hắn không ra tay, mạng người kia chính là Khuyết Thừa, nếu như lại để cho Khuyết Thừa cường đại, chính là ngày tận thế của mọi người bao gồm của hắn.
Tần Vấn Thiên đoạt đồ ăn trước miệng hổ, con mắt sắc bén của Khuyết Thừa nhìn về phía Tần Vấn Thiên. Tần Vấn Thiên đoạt con mồi của hắn.
Lúc này cuộc chiến đấu đã từ mười hai người còn lại năm người. Tần Vấn Thiên đánh chết hai người, Khuyết Thừa đánh chết ba người. Trầm Đình của Đại Địa Môn quả thực là nhân vật đáng gờm. Ở trong thời khắc hỗn loạn, hắn giết chết hai người, bây giờ Khuyết Thừa là mạnh nhất, tương đương với Trầm Đình cùng Tần Vấn Thiên.
Trong mắt của hai người còn lại đã lộ ra sự sợ hãi, sắc mặt khó coi, bởi vì trong cuộc chiến hỗn loạn vừa rồibọn họ không có bất kỳ kết quả chiến đấu nào, trong nháy mắt đã bị kéo dài khoảng cách, một người trong đó là người của Trượng Kiếm Tông.
- Chém đứt liên hệ đi, sau đó trống ra bên ngoài, ta sẽ cố gắng giúp ngươi.
Tần Vấn Thiên trực tiếp nhìn vị cường giả Trượng Kiếm Tông đưa tin kia nói. Cường giả Trượng Kiếm Tông này cũng là người quyết đoán, trực tiếp đáp lại một tiếng:
- Được, trước hết giúp ta công kích hai người bọn họ thay ta chia sẻ áp lực, sau đó ta đi, ngươi phá trống trận của ta.
Tần Vấn Thiên gật đầu, sau khi đối phương truyền âm lại, hắn liền xuất thủ, hắn hiểu rõ hai người đối phương nói tới đương nhiên là Khuyết Thừa cùng Trầm Đình, sự uy hiếp của bọn họ là lớn nhất, một người khác không có bao nhiêu uy hiếp.
Chưởng ấn khủng bố từ trên trời giáng xuống, đánh phía Khuyết Thừa cùng với Trầm Đình. Lúc này cường giả Trượng Kiếm Tông kia bay thẳng đến trống trận chém ra lợi kiếm, một ánh kiếm sáng chói không gì sánh được chiếu xuống hư không, một kiếm quang này đủ để cho người ta không mở mắt ra được.
Đạo kiếm quang này không phải đánh về phía Khuyết Thừa, không phải là Trầm Đình, cũng không phải là người nào khác, mà là Tần Vấn Thiên.
Bạch Mưu, đệ tử của Trượng Kiếm Tông, hắn ở trên Trượng Kiếm Tông cũng là một đệ tử của Sơn Kiếm Chủ, nhân vật thiên kiêu. Hắn dường như nghe theo lời Tần Vấn Thiên nói lựa chọn rời khỏi, có một nửa có thể là chết, một nửa kỳ ngộ kia là còn sống thoát khỏi chiến trường.
Hai điều này đều không phải là điều hắn mong muốn, hắn biết, chỉ cần có thể giết Tần Vấn Thiên, như vậy chiến hồn cường đại trong trống trận trước người của Tần Vấn Thiên liền thuộc về hắn, hắn trong nháy mắt áp đảo Trầm Đình, cùng Khuyết Thừa tranh phong.
Chỉ cần hắn tiêu diệt Tần Vấn Thiên, tất cả vấn đề khó khăn đều có thể giải quyết dễ dàng, hắn sẽ có cơ hội giành được phần thắng trong chiến trường này, có lẽ sẽ được đến Tiên Võ Giới tìm chút cơ duyên.
Bởi vậy thiên kiêu nhân vật của Trượng Kiếm Tông Bạch Mưu lựa chọn mạo hiểm, phát động một đòn này về phía Tần Vấn Thiên. Một đòn này có uy lực mạnh mẽ phi thường, thành bại ở trong một lần hành động này.
Một kiếm này được khống chế đến mức cực chuẩn. Ở thời điểm Tần Vấn Thiên công kích, hắn xông về phía Tần Vấn Thiên, ánh kiếm chém xuống. Bạch Mưu có thể đi đến một bước này thực lực là không cần thiết phải hoài nghi, thấy một kiếm này sắc mặt của Diệp Lăng Sương cực kỳ khó coi, chính là nàng nói cho Tần Vấn biết thân phận của Thiên Bạch Mưu, có lẽ mới đưa đến Tần Vấn Thiên có lòng muốn giúp Bạch Mưu một hồi, lại không nghĩ tới sẽ xuất hiện một cảnh tượng này.
Tần Vấn Thiên ngược lại vô cùng bình tĩnh. Trong nháy mắt khi ánh kiếm hạ xuống hắn đã ra tay, tiếng trống chấn động, hồi âm lượn lờ bên trong khoảng không, hình như có vô số kiếm âm cùng tấu vang, không ngừng công kích tới một kiếm đang từ trong hư không chém xuống kia.
Thời gian Tần Vấn Thiên quyết định giúp Bạch Mưu đã suy xét đến khả năng Bạch Mưu có thể sẽ ra tay với hắn. Thân là nhân vật thiên kiêu của Trượng Kiếm Tông, đệ tử thân truyền của Kiếm Chủ, Tần Vấn Thiên hoàn toàn có lý do tin tưởng đối phương sẽ liều mạng một hồi, hắn sẽ nghĩ đến tình đồng môn, tình nghĩa cứu giúp sao? Lấy tính cách của Tần Vấn Thiên bây giờ chắc chắn sẽ không dùng lợi ích đi thử nghiệm phẩm chất của một người, giết chết Tần Vấn Thiên hắn, đối phương có khả năng thu được lợi íc rất lớn, thậm chí đối kháng cùng Khuyết Thừa.
Tần Vấn Thiên làm sao có thể không có sự chuẩn bị, ở trong nháy mắt khi đối phương xuất thủ, nhuệ khí trên người của hắn hoàn toàn được thể hiện ra, giống như là một thanh kiếm sức bén, rắn chắc không có gì phá nổi, âm thanh ầm ầm lại truyền ra. Thời điểm Bạch Mưu khẩn trương dừng ở trên thanh lợi kiếm chém xuống, từng đạo kiếm uy vô hình trực tiếp đâm vào trong cơ thể hắn, Hư Vô Đại Thiên Ấn lập tức rơi xuống.
Thấy đạo chưởng ấn này, Bạch Mưu biết mình thua cuộc, như vậy hắn đã nhận mệnh.
Một tiếng động ầm ầm nổ vang, Bạch Mưu bỏ mình, trống trận vỡ, tiếp đó, một luồng ánh sáng sấm sét chợt lóe lên, một lần nữa đánh vxuống. Nơi đó không chỉ có là Bạch Mưu, người của Trượng Kiếm tông phía sau Bạch Mưu cũng bỏ mình, từ trong giây lát khi Bạch Mưu ra tay, kết cục đã được quyết định. Ở một khắc cuối cùng bọn họ hậm chí đang nghĩ, vì cái gì không đi cùng Diệp Lăng Sương, ở tác dụng bước lên cầu lại cùng Tần Vấn Thiên kết thành đồng minh, mà không phải là Bạch Mưu.
Ánh sáng sấm sứt sau một chưởng kai đương nhiên là công kích của Khuyết Thừa, đáng tiếc vẫn chậm hơn so với Tần Vấn Thiên một bước.
Lúc này, trong chiến trường chỉ còn lại có ba người sau cùng, Khuyết Thừa, Tần Vấn Thiên, Trầm Đình. Tần Vấn Thiên tiêu diệt Bạch Mưu, Khuyết Thừa cùng Trầm Đình cũng tiêu diệt một người khác. Khuyết Thừa thắng, cùng trống trận tương dung, hắn phát ra khí thế là Thiên Cương bát trọng cảnh.
Thí thế trên người Tần Vấn Thiên còn lại là Thiên Cương thất trọng. ánh mắt hai người bọn họ cùng nhau nhìn về phía Trầm Đình. Giờ khắc này, Khuyết Thừa cùng Tần Vấn Thiên đều là thợ săn, Trầm Đình thành con mồi.
Trầm Đình trong nháy mắt thấy rõ địa vị của mình, sắc mặt tái nhợt.
Hắn là thiên kiêu của Đại Địa Môn, lại trở thành con mồi.
Hắn nói, muốn giáo huấn Tần Vấn Thiên làm người làm sao, nhưng châm chọc là theo thái độ của Khuyết Thừa cùng Tần Vấn Thiên xem ra đã biết, hai người này đồng thời lựa chọn hắn là con mồi, có nghĩa là bọn họ đều cho rằng hắn yếu nhất.
Tần Vấn Thiên không nói gì thêm, ánh mắt của hắn đã nói rõ tất cả, trong con ngươi hờ hững dường như có sự tự tin mãnh liệt cùng ngạo khí, dường như là khắc vào trong xương, loại ánh mắt này khiến cho Trầm Đình rất khó chịu, sắc mặt của hắn đặc biệt tái nhợt.
- Ta chết, ngươi cũng sẽ chết.
Trầm Đình nhìn Tần Vấn Thiên nói:
- Chúng ta liên thủ, đối phó với Khuyết Thừa, bằng không ta sẽ liên thủ với hắn đối phó ngươi?
Trầm Đình hiển nhiên cho rằng uy hiếp của Tần Vấn Thiên nhỏ hơn so với Khuyết Thừa, bởi vậy hắn hi vọng cùng Tần Vấn Thiên liên thủ chống lại Khuyết Thừa trước. Nếu như có thể xuất hiện cơ hội đương nhiên càng tốt, cơ hội để cho hắn tiêu diệt Tần Vấn Thiên.
Tần Vấn Thiên không nói gì, hắn làm sao không hiểu rõ Trầm suy nghĩ của Đình, đến thời khắc này trong loại cục diện này, Trầm Đình vẫn có chủ ý, muốn hắn và Khuyết Thừa liên thủ đối phó với Tần Vấn Thiên sao? Trầm Đình hắn dám yên tâm về Khuyết Thừa, chỉ sợ thời điểm hắn cùng Tần Vấn Thiên đụng chạm, Khuyết Thừa lại lấy mạng của hắn trước.
- Ta tặng trống trận cho ngươi, ngươi tha cho ta một mạng.
Trầm Đình thấy Tần Vấn Thiên trầm mặc liền biết không có hi vọng, hắn chỉ có thể cầu mong được giữ toàn mạng sống.
- Tốt.
Khuyết Thừa gật đầu, bàn tay hắn chứa lực lượng của Lôi Đình, dường như lúc nào cũng có thể phát động công kích. Tần Vấn Thiên làm sao không phải như vậy, Trầm Đình đã là người nhất định phải chết, chiến đấu sau cùng sẽ là quyết đấu giữa Khuyết Thừa cùng hắn!