• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“gràoooo....”

Hư ảnh ''Quái vật khổng lồ'' ngẩng cao đầu rống một tiếng đem toàn bộ cho đánh bay ,sau đó thì tiêu tán chỉ còn hắn ôm Du hồng đã sớm ngất xỉu trong ngực của mình ,mỉm cười nói:

''Ta cũng vậy...”

Hắn bây giờ để trần sau lưng có một đôi long dực dài đến năm sáu mét có thừa , lân giáp bao phủ gần như toàn bộ , trên đầu có hai cái sừng nhọn hoắc hướng về phía trước, đôi mắt hắn cũng có thêm một đoạn hẹp ngay ở giữa ,toàn bộ đều có màu đỏ, màu đỏ của máu.

Hắn định lẳng lặng mang Du hồng rời đi thì:

“Tiểu Trần ...ngươi mang Du hồng đi đâu vậy?”

Một tiếng nói bên cạnh hắn vang lên.

“Ơ...là Seigen thúc à ...thì con mang Du hồng về nhà chứ mang về đâu?..thúc nói gì lạ vậy...bộ có thay đổi gì à?”

hắn quay người lại nhìn thì ra là seigen , hắn không hiểu chuyện gì nên lạnh giọng hỏi.

“Ừm...thì đó giờ không phải nhà của các ngươi nữa ...mà bị chuyển sang nơi khác rồi...theo ta ,ta dẫn ngươi đi xem. “Seigen nhìn hắn mỉm cười nói.

“Tại sao phải chuyển đi ..con thấy ở đó cũng tốt mà.”hắn bắt đầu cảm thấy kì cục.

“Ngươi nghĩ ở đó hoài à ..phải để cho người sau nữa chứ...”Seigen tức giận nói.

“Ấy Ấy...thúc bớt giận ...con không có ý đó...vậy bây giờ con...ở đâu?''hắn nhìn seigen đang nổi giận nói.

“đi theo ta...”Seigen nói xong thì lập tức bay đi,hắn tất nhiên cũng chỉ biết lắc đầu bay theo thôi..

-

“đến nơi rồi...ngươi nhìn..ở dưới đó” seigen đang bay thì dừng lại, chỉ chỉ xuống dưới nói.

Dưới chân hắn là là là gì ấy nhỉ?...À là một căn nhà nếu chưa muốn nói là vài căn nhà hay nói cách khác là một trang viên tất nhiên là nó cực rộng đủ cho cả môt gia tộc tầm trung ở ấy chứ.

“nơi này á...rộng thế này thì ít nhất cũng phải có người khác ở nữa chứ...”Hắn hoàn toàn kinh ngạc với '''căn nhà mới'' của mình.

“Không có ai ở đâu..một mình à không một đôi các ngươi thôi...nó thuộc quyền sở hữu của hai người các ngươi... “seigen lập tức giải thích.

“Ặc..như thế này.... thì buồn chết...cám ơn thúc.” hắn nhìn cái trang viên không có một bóng người, chỉ biết thở dài nói sau đó bay vào căn phòng gần nhất.

“À mà Mục lão có nhờ ta chuyển lời cho con là sau khi xong thì đến phòng , Mục lão muốn gặp riêng ngươi.” seigen nói.

“vâng ...con biết rồi”hắn đã mất tiêu nhưng vẫn lưu lại giọng nói.

-

lúc này trước cửa phòng của Mục lão hay nói là phòng đọc sách của hắn cũng được, xuất hiện một thiếu niên mặc bạch y không cần giới thiệu cũng biết là thằng ..ăn trộm rồi.(đoạn này đùa tý thật ra là thằng main nhá)

“két...”

hắn nhẹ nhàng đẩy cửa bước vào đóng cửa lại sau đó nhìn về phía Mục lão đang ngồi, nghiêm túc nói:

“Sư phụ ...người tìm con có việc gì?''

“không có gì mà con cần nghiêm túc như thế đâu...nói sao nhỉ?''

Mục lão thấy hắn nghiêm túc hóa vấn đề liền nói.

“Sư phụ muốn con làm gì...”hắn vẫn ngửi thấy mùi không ổn ở đây.

“hahaha...Con có cần nghiêm túc như vậy không..ta chỉ muốn con đi chơi với ''cô gái'' kia cho đỡ căng thẳng thôi mà làm gì mà nghiêm túc dữ vậy..”

Mục lão nhìn hắn như thế cũng phải lắc đầu cười nói.

“Trời...sư phụ nói trên đảo này thì có cái gì chứ?''Hắn tuy cười nhưng mặt hắn chẳng khác gì khóc cả, nói.

“Con đi đâu cũng được ...ta biết ở đây không những không có gì mà con ở đây chỉ tổ giới hạn năng lực phát triển của con mà thôi... hơn nữa con còn phải tìm gia đình của mình nữa mà...con có thể dùng cái này để cùng cô bé đó về đất liền...”

Mục lão nhìn hắn vậy thì cũng tiến đến gần đưa cho hắn một trương “tâm trận “ hình cầu sau đó u sầu nói.

“Sư phụ muốn con ...xuất sư thật à?''hắn nhìn Mục lão bình tĩnh nói nhưng hắn cảm thấy trong lòng nhói nhói .

“ừm...con rời khỏi đây càng sớm càng tốt.”Mục lão bước ra cửa nhìn về phía xa xăm nói.

“vâng...”hắn đáp xong thì quỳ gối xuống lại một cái sau đó lập tức rời đi.

“Đúng là một đứa bé hiểu chuyện ...ta mong con có thể bước trên con đường mà con đã chọn..ta chúc phúc cho con.”Mục lão nhìn hắn rời đi chỉ mỉm cười nói xong thì nước mắt của lão lại lăn xuống, sau đó thì một ánh sáng lóe lên mục lão biến mất

lão cũng không ngờ rằng là hắn không rời đi ,hắn chỉ ẩn thân đi mà thôi, hắn cũng thấy tất cả,hắn nghe hết tất cả những gì lão nói,hắn cắn chặc răng ken két nói:

“rút cuộc là có chuyện gì chứ....?''

tuy hắn vẫn nghi ngờ nhưng chỉ dám đem nghi ngờ chôn giấu trong lòng , lặng lẽ quay người rời đi.

Số từ: 1012

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK