• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

lúc này hồn hắn cũng theo tiếng đàn bay đi đâu mất rồi, nên không biết mình đang bị nguyên cả đàn sói xám khoảng trăm con bao vây con nào tu vi cũng cực kỳ kinh người không có một con nào có tu vi đại yêu cảnh cả , yếu nhất cũng là bán bộ yêu vương , nhưng chúng không tấn công chỉ ngồi yên đó như những vị khách đến nghe đàn thôi.

“Tiểu Trần... ngươi cứ tiếp tục đàn đi... coi chừng sẵn sàng đổi chỗ đi ... cái đàn sói này ta thấy hơi bị kỳ lạ đó... “

Atula lại xuất hiện ngồi trên vai hắn, nói thì ra không phải hắn không biết mà là hắn giả ngu .

“ Con biết rồi... đàn sói này không có con đầu đàn... chỉ sợ nếu nó xuất hiện thì cả đàn sẽ xông vào tấn công con mất ...”

hắn vẫn giả ngu đánh đàn vừa nói với Atula.

“Ngươi sau này chết là linh lắm đấy... hắn đến rồi kìa.”

Atula nhìn về phía đàn sói nói.

không sai đàn sói đang lui ra mở một con đường hai con sói màu trắng như tuyết một trước một sau bước đến , hai con sói đi đến đâu thì đàn sói quỳ theo đến đấy,

hai con sói bước đến gần hắn,

“Ngươi không cần giả vờ nữa... ta có một việc cần ngươi giúp đỡ, được không? “

Giọng nói khàn khàn từ trong cổ họng vị Lang vương đi trước vọng ra. giọng nói uy nghiêm vô cùng.

“ Cái gì... mở miệng nói tiếng người .... bán bộ yêu đế...”

hắn lập tức trợn tròn mắt kinh hãi nói.

“ngươi giúp bọn ta được không?... “

Lần này là vị lang vương đi phía sau thanh âm nhẹ nhàng hơn nhiều.

“hai vị bán bộ yêu đế ...thế này có chết không cơ chứ.”

hắn cười khổ trong lòng nhưng ngoài mặt vẫn lạnh như băng nói:

“Giúp thì ta có thể giúp nhưng... nếu làm như thế thì ta có được cái gì?”

''ta tên là Lang tiếu , đây là vợ ta Lang tuyết ... bọn ta hôm nay đến đây nhờ ngươi cứu giúp con trai của bọn ta... thù lao thì sau khi xong ta sẽ dẫn ngươi đi lấy... được chứ.”

vị lang vương đi trước nói

“con trai?... có thể ... nhưng ta lấy thù lao cao lắm đấy.”

hắn bắt đầu gian thương a.

“sao cũng được... chỉ cần cứu con trai ta... còn lại ngươi muốn bon ta làm gì cũng được...”

Lang tuyết mở miệng nói.

“Đàn của các ngươi bị thương rồi ... có cần ta chữa trị không?”

hắn lúc này mới để ý đến đàn sói đang bao vây mình, gần như đều bị thương kể cả hai vị Lang vương trước mặt nhất là Lang tiếu, máu nhuộm cả bộ lông trắng tinh của mình , những vết thương sâu tận xương ,rõ ràng cả đàn đã trải qua một trận chiến cự kỳ thảm khốc.

“ không cần... chỉ cần cứu con trai của ta là được rồi... cái này sẽ là thù lao.”

Lang tiếu cùng Lang tuyết không cần suy nghĩ nhiều , hai miệng một lời nói, sau đó trên trán hai vị lang vương đều xuất hiện hai đóa bạch viêm giống nhau như đúc nhìn hắn nói.

“Các ngươi biết hậu quả của việc này chứ... các ngươi sẽ chết đấy.”

hắn cảm động trước hành động của cặp đôi lang vương này nên nhớ hắn chưa bao giờ cảm nhận được tình phụ tử hay mẫu tử nào kể cả một trăm kiếp trước của hắn a, lắng giọng cảnh báo nói.

“ hai người bọn ta nguyện ý như vậy ... bọn ta xem như ngươi đã đồng ý ...bây giờ ta sẽ mang ngươi đi... mời.”

Vị lang tiếu đứng dậy đi đến bên cạnh hắn ngồi xuống biểu thị hắn ngồi lên lưng mình.

“được thôi... “

hắn nói rồi nhảy lên lưng của Lang tiếu.

“Hú...”

Lang tiếu hống một tiếng, sau đó phóng nhanh như bay vào rừng sâu , đàn sói cũng nhanh chóng di chuyển theo.

khung cảnh không ngừng thay đổi, đến khi dừng lại thì trước mặt hắn là một hang động tỏa ra khí tức băng hàn.

“con của các ngươi... bên trong đó?”

hắn nhìn lang tiếu nói.

“đúng vậy... hú...”

Lang tiếu nói xong hú một tiếng thì toàn bộ đàn sói tập hợp lại thủ hộ trước cửa hang.

“chúng ta vào thôi... “

Lang tiếu cõng hắn tiến vào trong hang.

“nhỡ ta không cứu được thì sao?...”

hắn nghi ngờ nói.

“không sao cả... vậy cứ xem như con của bọn ta bạc mệnh vậy.”

Lang tiếu rung rung nói.

“đến rồi đây là con trai ta... ngươi cứu được hắn không?”

Lang tiếu nói tiếp.

Trước mặt hắn là một tảng băng sàng bên trên có một cục than à nhầm là một con sói con lông đen kịt nên mình tưởng là cục than , trên trán của nó cũng có một mặt trăng giống cha nó nhưng là màu đỏ chứ không phải màu xanh giống mẹ nó hay màu vàng giống cha nó trông cực kỳ dễ thương nhưng nó không nhúc nhích chút nào, từ đầu đến cuối nó vẫn nằm yên cuộn mình như vậy.

“Ngươi cứ tự nhiên đi... Lang tuyết chúng ta ra ngoài nào.”

Lang tiếu nhìn hắn rồi lại nhìn vợ mình nói xong thì chạy về hướng cửa hang lúc này trong hang chỉ còn hắn và Atula.

“hahaha... phát tài ....ngươi có biết ngươi may mắn lắm không?”

Atula nhìn con sói con , kích động nói.

“không biết..sư phụ có biết làm sao cứu sống nó đây...”

hắn lo lắng nói.

“ cứu ... ta thì không bó tay chấm com rồi đó nhưng Lam thì chắc có cách đó...ngươi gặp cô ta thử xem...”

Atula thất vọng nói.

“hài... sư phụ không nói thì con cũng...”hắn gãi tóc gáy nói.

“thì kí chủ quên ta luôn phải không?”

Lam xuất hiện mang theo đó là sự tức giận và thanh âm lạnh như băng

“À..ừ.. thì đúng rồi cô cứ xem như hắn là kẻ có mới nới cũ đi.”

Atula chêm thêm một câu khiến hắn tức hộc máu mồm.

“phụt... sư phụ ngươi thâm độc với đệ tử cũng vừa vừa thôi chứ.”

nói thế mà thật, hắn tức hộc máu mồm nhìn Atula nói.

“ Lam ... ta xin lỗi cô vì không quan tâm đến cô... nhưng hiện tại phải cứu con sói con này trước cái đã... sau đó thì cô muốn làm gì cũng được.”

hắn lau đi vết máu trên miệng sau đó lại nhìn Lam nói.

“Ta có nói là ta có cách sao?...”

Lam vẫn còn tức giận nói.

“Cô không có cách nhưng hệ thống có cách... có thể sử dụng sát khí trị mà.”

hắn nhìn Lam vẫn còn tức giận thì lắng giọng nói.

“Vậy ta được gì?..”

Lam nhìn hắn nói.

“Cô muốn làm gì với sát khí trị... cũng được.”

hắn chỉ biết cắn răng nói.( đoạn này thằng main hơi dại thì phải...)

“đây là do ngươi nói a...”

Lam âm hiểm mỉm cười với hắn.

“Cô cứu con sói con đi.. được không?”

Hắn cũng không để ý nụ cười âm hiểm của Lam, hắn chỉ nhìn con chó sói con đang nằm cuộn mình trên băng mà thôi.

“Thành giao...”

Lam nói rồi bay tới bên cạnh điểm vào mi tâm của con chó con.

“thế là xong rồi sao..đơn giản vậy thôi à.”

hắn kinh ngạc vô cùng lập tức nhìn Lam hỏi ý kiến.

“Ừ.. nhưng sát khí trị của ngươi thì hết sạch rồi ... đáng đời ngươi.”

Lam lúc này tay đang cầm một cây kẹo à không rất nhiều kẹo nhìn hắn nói một câu sau đó biến mất.

“Hrrr... mà thôi xem như là bồi thường đi... không có thì kiếm lại cũng được mà.”

Hắn hít một ngụm khí lạnh nhẹ nhàng an ủi chính mình.

“Grrrr...”

con sói con bây giờ đã tỉnh dậy, đánh một cái ngáp dài , ánh mắt vô thần lơ ngơ nhìn hắn.

“ để ta mang ngươi đi... “

hắn ôm lấy con sói con, quay lưng bước đi.

“khoan đã... lấy cái băng sàng đi luôn đi... sau này chắc sẽ có diệu dụng đó.”

Atula lúc nãy giờ xem kịch vui giờ mới mở miệng nói.

“Sư phụ còn mở miệng nói được à... hại tên đệ tử này hơi bị thảm đó.”

hắn tức giận nãy giờ đều đổ hết lên đầu Atula.

“xem như vi sư xin lỗi a... mau mang băng sàng kia đi nó ít nhất cũng vạn năm đó.”

Atula cũng chỉ biết cười khổ nói.

“vút... không cần ngươi lấy... để ta.”

Lam lại xuất hiện nói một tiếng, rất nhanh cũng biến mất cùng tấm băng sàng vạn năm.

“Móa... lại bị troll rồi .”

hắn cười trừ một tiếng ôm con chó con đi ra ngoài.

Số từ: 1716

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK