“Hồ quân sư... phụ thân của tiểu tướng đâu?... Ngao nguyên soái không phải tối hôm qua... vào thăm quân sư sao tại phòng riêng sao?... sao bây giờ vẫn không thấy... quân sư ăn phụ thân của tiểu tướng thật rồi à.”
Hắn bắt đầu giở trò “chọt gậy bánh xe'' , tuyệt kỹ thành danh của hắn , nếu Ngao ứng long ở đây bảo đảm phụt máu đột tử ngay lập tức ngay sau khi nghe câu này.
“Ừm... mà cũng không phải... may là hắn thông minh... chấp nhận ăn nguyên rổ hành mà ta chuẩn bị cho hắn... nên tạm thời hắn vẫn còn zin... mà ngươi yên tâm hắn còn chưa có chết đâu mà lo.”
Hồ tĩnh di lấy quạt che miệng mỉm cười nói.
“Biết ngay là phụ thân lại bị ăn hành nữa rồi... xem ra cái rổ đựng hành chắc không nhỏ đâu... cứ kết hôn đi có phải hơn không?... cứ thích chịu khổ... Xem ra cứ cái tình hình này,phụ thân còn chịu ăn hành dài dài.”
Hắn lắc đầu ngao ngán thầm nghĩ.
“Chỉnh đốn đội hình ...chuẩn bị xuất phát... trở về Kinh đô... “
Hồ tĩnh di phất quạt lông nói.
“Rõ...”
Toàn quân hét rầm trời, sau đó chỉnh đốn trận hình sắp xếp nghiêm ngặt không một xáo trộn rất nhanh đội hình đã được hình thành, cực kỳ nghiêm trang, không một âm thanh vang lên.
“Hồ quân sư... vậy ra tối hôm qua phụ thân ăn hành nguyên một rỗ, vậy xem ra cái trận pháp dưới kia là cái rỗ đựng hành rồi..”
Hắn nhìn xuống dưới thành thì nhận ra một cái thạch trận được sắp xếp khác hẳn với hôm qua , liền lên tiếng hỏi.
“Ngươi thông minh đấy... để hoàn thành trận pháp “Vạn Long thạch Trận'' này cần hơn một vạn viên đá tất nhiên là một mình hắn chịu trách nhiệm khuân vác... mỗi viên hắn thay đổi cả thảy là mười lần... vậy hắn phải vác khoảng hơn mười vạn viên đá trong một đêm... ngươi nói hắn có khỏe không?”
Hồ quân sư khẽ cười nói.
“Chân Long Giáng Thế ?... khỏe cái beep ...phụ thân đêm qua người bị ăn hành quả thật quá thảm... quân sư nên đổi tên trận này thành “Vạn hành long trận ''thì hay hơn đó... thảo nào sáng nay cả cái mặt mo của Lang lão cũng không thấy?''
Hắn hét lớn mắng chửi nói, ờ đúng rồi một đêm khuân vác những mười vạn viên không chết là may mắn lắm rồi.
“Ngươi vừa nói cái gì?... Tiểu trùng tử , người nói lại ta nghe xem nào?...”
Lang tôn không biết từ lúc nào xuất hiện ngay sau lưng hắn, hùng hùng hổ hổ nói.
“ Lang lão lỡ lời... chỉ lỡ lời thôi mà.”
hắn bắt đầu huơ huơ tay nói.
“Ừm lỡ lời ... này thì lỡ lời... lần sau thì nhớ đừng có nói lời nào bị lỡ...”
Lang tôn nói một chữ cho hắn ăn một củ hành to đùng.
“Lang tôn đủ rồi... mau kéo Ngao nguyên soái dậy, chúng ta sắp phải về rồi.”
Hồ tĩnh di lên tiếng giải vây giúp hắn.
“Vâng...”
Lang tôn chuẩn bị xoay người rời đi tất nhiên là cho hắn ăn thêm một đá.
“Khỏi đi... ta tới rồi đây... Lang đệ... ngươi giết nó luôn đi ... cũng được.”
Ngao ứng long lẩm thẩm bước lên miệng nói không ra hơi, rõ ràng dư chấn của trận hành hôm qua vẫn còn.
“Ặc... xong ,xa cơ lỡ mệnh... xác định cmnr.”
Hắn nhìn khuôn mặt hớn hở của Lang tôn khi nghe được lời của cha hắn thì trực tiếp khóc cho số phận bi thảm do chính cha của hắn ban bố .
“Đủ rồi... các ngươi muốn giết người trước mặt ta sao?”
Hồ tĩnh di lớn tiếng quát.
“Ặc... Lão tướng đâu dám... mời quân sư.”
Lang lão hướng tay xuống mời ,nói, nhưng vẫn không quên tặng cho hắn một ánh mắt” may cho ngươi... lần sau thì... xác định trước đi.”
Đội hình không khác gì ngày hôm qua cả, Lang lão , Ngao nguyên soái và hồ quân sư một đội, hắn và lang mạc một đội, để lại 20 vạn quân giữ thành còn lại thì theo họ hướng về kinh đô thẳng tiến.
Trên đường tuy không có cái gì ngoài mấy tiếng cười ngặc ngẽo của hắn, lang mạc và lang tôn khi thấy cha hắn sắc mặt lúc trắng lúc đen lúc xanh lúc đỏ , tất nhiên cả hai cũng không dám hó hé về chuyện của cặp đôi “Bá đạo” kia nữa.
Số từ: 906