• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Bên trong không ngừng vang vọng lên tiếng hét thảm thiết của hắn hòa vào tiếng cười như chuông bạc của Hồ nguyệt nhi.

“Tắm lâu như vậy rồi... thay áo quần ra ngoài thôi...”

Hắn bước ra khỏi bồn tắm ngán đến tận cổ nói, tình trạng của hắn bây giờ không những thảm về thể xác mà còn thảm hại cả về tinh thần.

“Được rồi... ra ngoài thì ra ngoài... sao phải xoắn... hihihhi... mà máu ngươi nhiều thật đó...”

Hồ nguyệt nhi cũng theo đó bước ra, cười thâm hiểm nói.

“Máu nhiều... Ặc... thì sao liên quan à... ai bảo là do cô mà... mau mặc áo quần vào đi... Lang lão không phải nói... đi càng nhanh càng tốt sao.”

Hắn đã mặc xong áo quần nhưng vẫn ngậm tăm nói, tổng cộng hắn phụt máu miệng năm lần, máu mũi thêm năm lần nữa, tất cả là mười lần không nhiều máu mới lạ.

“Ngươi vẫn còn muốn nhìn mà... ngươi xem đi... hihihi...”

Hồ nguyệt nhi vẫn khăng khăng không mặc áo vào mới ghê chứ còn nhìn hắn cười nói, có chết main không chứ lại.

“Thôi nhìn thân thể của cô ... tôi ngán đến tận cổ rồi... mau mang áo vào đi..”

Hắn nghe vậy cũng suýt hộc máu lần thứ mười một, nhìn con đại hồ ly trước mặt khóc không ra nước mắt nói.

“Xong rồi... Đi thôi... hihihi... nhanh lên nếu không thì ngươi tự túc đi.”

Hồ nguyệt nhi nghe vậy cũng mang áo quần vào nhanh chóng hóa thành tiểu hồ ly nhảy lên vai hắn nói.

“...Khuôn mặt đáng thương... “

Tình trạng của hắn lại trở về lần thứ hai,nhưng thái độ lập tức xoay chuyển 180 độ của hắn, hắn ''vô cảm xúc'' hạ giọng lạnh nhạt nói:

“Không cần đóng kịch trước mặt cô nữa... mọi người đi hết rồi... tôi nhịn cô thế là quá đủ rồi... cô biết gì thì nói ra đi... muốn tôi làm cái gì cho cô... “

“Ngươi... lại trở về rồi... ngươi không trở lại hắn lúc trước không được sao?... sao phải lãnh khốc vô tình như thế... ta không là gì trong mắt của ngươi sao?... ngươi trả lời ta đi... ngươi nếu không có tình cảm với ta thì tại sao phải tham gia vào chứ... ngươi nói đi?”

Hồ Nguyệt Nhi trầm mặt nói.

“Ta làm cái gì thì đó là việc của ta... không liên quan đến cô... muốn đi đâu.. muốn làm gì... muốn yêu ai đó là việc của cô... nhưng đợi ta rời đi đã.”

Hắn lãnh khốc cực độ nói.

“Ngươi... vô tình thế sao?... có thật ngươi không có cái gì gọi là tình cảm sao?... vậy tại sao lúc nãy ngươi phải chịu bị hành hạ như vậy chứ?”

Hồ nguyệt nhi nhẹ nhàng hỏi.

“Thì sao... trái tim ta chứa một người là quá đủ rồi... còn đối với cô ta quả thật không có cảm giác... à mà có đó là sự ''thương hại''... Còn phải sao ta phải chịu sao?... Ta làm vậy chỉ để che mắt thôi... sao cô vừa lòng chưa... nói đi cô muốn ta làm gì? “

Hắn càng lạnh lùng hơn, nói.

“Ngươi... ta và sư phụ nhìn lầm ngươi rồi... ngươi căn bản không phải người mà bọn ta cần... “

Hồ nguyệt nhi khóc lớn chạy đi mất.

“Cô... sao không dùng độc tâm thuật đi... tại sao không dùng độc tâm thuật chứ... ta làm vậy là đúng hay là sai đây... Lam... cô nói đi... ta làm vậy là đúng hay sai.”

Hắn bây giờ mới trầm mặt cắn răng nói , hắn đau không khi nói ra mấy câu đó, hắn đau chứ nhưng hắn làm được gì?... hắn không muốn có kẻ vô tội vạ vì hắn mà chết, mệnh tinh của hắn không cho hắn sự lựa chọn này... nên hắn chỉ biết nói nặng lời như vậy.

“Ngươi làm vậy là sai rồi... Vì trái tim có đến bốn ngăn mà... mỗi ngăn một cô cũng được.... mà muốn yêu bao nhiêu cô mà chẳng được... nếu không thì ta cho ngươi “ngự nữ tâm kinh'' làm gì ?... làm cảnh à... không phải gia gia của ngươi không phải nói là một số sẽ không chịu ảnh hưởng sao?...ngươi làm vậy là quá ngốc rồi.”

Lam hiện ra nhìn hắn nói.

“Cái này... đâu phải chỉ có cô ta bị ảnh hưởng... như vậy thì Hồ tộc cũng theo đó bị ảnh hưởng... thậm chí cả yêu tộc của thế giới này cũng theo đó bị ảnh hưởng... ta không muốn điều đó xảy ra...”

Hắn lặng lẽ lắc đầu, bước đi.

“ Mà cô ta không bị ảnh hưởng như vậy đủ rồi... liên quan gì đến tộc của cô ta chứ?... liên quan gì đến nhau nào?”

Lam lại nhẹ giọng nói.

“Cô nói... cho đúng... nếu không ảnh hưởng thì tại sao?... Tại sao Du hồng lại bị mang đi như vậy?... Cô thần thông cỡ nào thì cũng phải có ''Sát khí trị'' mới dùng được đúng không?... vậy cô ngăn được tạm thời vậy cô có ngăn được cả đời không?..”

Hắn lại lắc đầu buồn ra bã nói.

“Cái này... ngươi... chỉ cần giết chóc thật nhiều là được... đúng vậy chỉ cần giết thật nhiều là có '' sát khí trị'' như thế là được rồi.”

Lam lại nhìn hắn mỉm cười nói.

“Lại nữa... cô muốn ta thành cái gì... thành kẻ thấy người là giết thành đại ma đầu giết người không chớp mắt à.”

Hắn lại ngao ngán hơn nữa nói.

“Có cách khác... nhưng khó hơn nhiều... đó là Long khí... ngươi có càng nhiều thì mệnh tinh nguyền rủa ngươi càng ít đi... Nói đúng hơn ngươi sẽ có kháng tính với nguyền rủa chi lực... không cần đến hệ thống phải thay ngươi làm việc ngăn cản nguyền rủa này nữa ... tất nhiên cũng sẽ không ảnh hưởng đến tộc của ngươi.”

Lam lại mỉm cười nói.

“hahaha... cô giỡn mặt nhau à... sao không nói từ đầu luôn đi... đến rồi... cô vào xem Anime của cô tiếp đi.”

Hắn cười nói sau đó nhìn về phía tế điện trước mặt khá trang nghiêm trên trần nhà có các họa tiết các loại thần thú làm tăng thêm vẻ uy nghiêm cho tế điện ,có không ít bóng trắng đi qua đi lại, nhưng kì lạ toàn bộ đều mang mặt nạ nên hắn không thể xác định nhưng chắc đều là con gái.

“Hừ...”

Lam hừ lạnh một cái cũng lẩn mất.

“Bái kiến... Ngũ hoàng tử.”

Tất cả người ở đây đều quỳ xuống, hô lớn.

“Ngũ công chúa... đi đâu rồi?...''

Hắn mở cả haki quan sát ra nhưng không thấy Hồ nguyệt nhi đâu nên nghi hoặc hỏi, hắn còn phát hiện căn phòng này căn bản là căn phòng chỉ có mỗi lối vào

“Đã đi rồi... mời Hoàng tử điện hạ...”

Một người trong đó bước ra, dẫn hắn đi đến giữa Tế điện, sau đó nói.

“Là Truyền tống trận à?... phóc.''

Hắn vừa lơ ngơ xác định thì hắn đã bị dịch chuyển đi mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK