“Ư... hộc... hộc... Lão ca, hắn đột phá rồi...”
Tam cường bị đánh bay ra ngoài,Seigen toàn thân đều có màu trắng cả đôi cánh sau lưng cũng chỉ có màu trắng nhưng đôi cánh đó đã bị đánh vỡ nát từ lâu rồi, trong tay một đôi hổ trảo to lớn mà sắc bén cũng rạn nứt,trên mặt có sáu ''tha thu'' màu xanh trông giống như râu hùm vậy,trông seigen bây giờ rất soái cũng rất thảm.
Arima thì màu xanh trong tay có một thanh kiếm màu xanh lam cũng đã bị đánh cho rạn nứt như sắp vỡ vụn ra vậy, sau lưng đôi cánh màu xanh lam bị đánh gãy mất một cái và Sengoku thì nhìn thảm hơn nữa, cả người rạn nứt, thành huyết kích trong tay bị đánh đến móp méo, cả ba đều thở hồng hộc nhìn về phía bụi bay đầy trời,khó khăn nói.
“... grừ... “
Bụi mù tiêu tán đi, thân hình Mục thiên hiện ra trong miệng không ngừng vang lên tiếng nghiến răng dữ tợn, nhìn trên người lão chằng chịt phù văn trên mặt có từng cáo phù văn “ zít-zắc”, rõ ràng lão đang ở trạng thái “Uế Linh hoàn toàn thể”,thân thể của Mục thiên gần như hoàn hảo chỉ là đôi cánh màu xanh lục trong suốt bị đánh gãy mất một cái,đôi long trảo màu xanh lục bị gãy mất một cái móng mà thôi ngoài ra không bị gì nữa cả.
“Đột phá?... các ngươi nghĩ có thể sao?...”
Sengoku khó khăn nói,hắn cũng không tin Mục Thiên có thể chân chính bước vào cảnh giới kia được.
“Nếu không đột phá thì làm sao lão ca hắn có thể mạnh mẽ như vậy?... ba đánh một mà vẫn bị đánh thảm như vậy... lão ca của ta gần tám mươi rồi đó à không gần chín mươi mới đúng... “
hai vị còn lại khóc không ra nước mắt nói, bọn họ thật sự không tìm ra lý do nào phù hợp thỏa đáng hơn cho sự thất bại lần này của mình nữa.
“grừ... binh.. bốp...”
Mục thiên lập tức biến mất, xuất hiện ngay sau lưng của bọn họ, song trảo vươn ra,kỳ lạ là nó thế mà vươn dài ra phải hai ba mét chứ ít gì, cả ba vẫn đủ nhanh để quay lại đưa tay lên đỡ nhưng vẫn bị một lần nữa đánh bay ra ngoài.
“...”
Cả ba mặt không đổi sắc,vừa rơi xuống đất liền biến mất,xuất hiện ngay trên đầu Mục thiên, một người một kích rơi xuống,
“bành... “
Mục thiên vẫn đứng yên chỉ lẳng lặng đưa song trảo giơ cao lên,như có ý thức của mình nó một lần nữa vươn dài ra, đem cả ba đánh bay ra ngoài.
“làm sao có thể...”
Cả ba nhìn Mục thiên như quái vật,vũ khí của họ đã bị đánh nát rồi,họ mất khả năng cùng Mục thiên chống lại rồi,
“grừ... grào...”
Mục thiên không để ý đến họ mà hướng một nơi nào đó phát ra tiếng kêu dữ tợn...
“Đến đây nào... sư phụ của ta... đến lúc người trở về rồi... Bố Lưu chi ngôn... Nhất nhị... tam.. tứ... ngũ ... lục... thất... bát... cửu...Thập... Bố Lưu chi Ngôn,khởi... “
Hắn nhìn về phía Mục thiên nói nhưng hai tay của đang kết ấn sau lưng Rokuro và Benio cũng làm theo như vậy, trước mặt của Hắn bắt đầu xuất hiện từng phù văn quỷ dị tạo thành một trận pháp,hắn muốn mang Mục thiên trở về giống như ''Song tinh'' mang Mayura về, nhưng hắn phải mượn nhờ “Cộng chấn” mà chỉ có “Song tinh” có để khởi động.
“Grào... Rầm...rầm...”
Mục thiên xuất hiện ở tâm của trận , lần này không phải hai tay mà có đến sáu cánh tay, trảo thủ vươn dài ra như Dây Leo chằng chịt, không ngừng hướng tâm trận công kích.
“Rắc... bành... Chào mừng người trở về... Sư phụ...”
Tâm trận phá nát ra, nhưng Mục thiên cũng biến về trạng thái con người, hắn mỉm cười vươn tay đỡ lấy vị lão sư này, Trận chiến ngàn năm của Uế Linh và Âm dương sư này, Phần thắng đã hoàn toàn thuộc về bọn hắn,ván cờ lớn này hắn là người thắng và ai đó tất nhiên là kẻ thất bại.
“Tất cả rời khỏi đây... hòn đảo sẽ bị ta phá hủy... nhờ mọi người mang sư phụ rời đi... gặp lại sau...”
Hắn lấy áo của mình khoác lên cho Mục thiên sau đó nhìn về Seigen,Arima, rokuro , benio , kamui và sengoku nói, sau đó một lần nữa triển khai long dực hướng trung tâm của hòn đảo hay bọn họ gọi là ''tuyệt mạch'' bay đi
,Seigen,Arima, rokuro , benio , kamui và sengoku cũng không nghi ngờ gì cứ như vậy sáu đôi cánh nhanh chóng mở ra,họ còn có nhiệm vụ mà hắn đã giao cho cần hoàn thành nên nhanh chóng hướng đất liền bay đi.
--
(khoảng cách)
Mười phút, tại trung tâm của “tuyệt mạch”, hắn đã có mặt ở đây trước mặt hắn bây giờ như một cổ máy tính ở hiện đại vậy ,trông khá là cũ kĩ khoảng tám cái máy tính như vậy bao vây lấy một quả cầu,nhưng điều hắn kinh ngạc bên trong không ngờ là có một trái tim màu vàng đang đập, nó như trái tim của hòn đảo vậy.
“Sư phụ người biết nó là cái gì không?...”
Hắn nhìn trái tim trước mặt, trên đầu có ba dấu chấm hỏi, nghi hoặc hỏi vị Atula đang ngồi bên vai trái của hắn.
“Cái này, ta nói cái trước mặt rất bình thường đối với bọn ta nhưng... ở đây thì có gì đó không bình thường rồi...”
Atula lắc đầu thở dài nói.
“Là sao?... Tại sao chỉ có mỗi trái tim mà nó vẫn đập... giải thích cái này giúp con là đủ...”
Hắn vẫn nhìn chằm chằm trái tim màu vàng yêu dị vẫn còn đập trước mặt, nghi hoặc hỏi.
“À... có thể nó là một viên Long tâm...chỉ có Long tâm mới có thể như thế này... hơn nữa còn có thể là Chân Long chi tâm thậm chí là có thể đạt đến Long hoàng chi tâm... đây là vì sao ta nói nó bình thường với bọn ta nhưng lại không bình thường ở đây... con nghĩ ở đây mà có Long thật á??”
Atula lại lắc đầu nói,
“Vậy con là cái gì?... ngụy Long à... hay động vật quý hiếm hơn... “
Hắn nghe vậy càng nghi hoặc nói.
“Ờ... con là động vật quý hiếm thì đúng rồi đó... ''ngụy long'', con nghĩ trở thành nó dễ lắm à... thứ nhất là phải có Long tủy... Long cốt... Long huyết... Long gân... nói chung con phải có hết những thứ mà một con rồng cần có,con hiểu chưa?... và cuối cùng... là vượt qua Long Trùng lôi kiếp... trở thành “ngụy Long” không phải dễ như con nghĩ đâu... “
Atula đưa tay lên vừa đếm vừa cười nói.
“À... vậy con là con gì?... Long không phải vậy con là Giao à hay là mãng... mà Long trùng kiếp là cái gì?”
Hắn vẫn nhìn trái tim màu vàng không dời mắt.
“À... Con là một con tiểu long chỉ là tiểu long mà thôi... là long ,là trùng thì chưa biết đâu... vì lúc đó con được phân thân của Kỳ lão quái giúp ngưng tụ Long cốt nếu không đừng nằm mơ ngưng tụ ra mười hai cánh huyết long ấn ký hiếm như vậy... Long trùng lôi kiếp tất nhiên là lúc con tiến hóa thành ngụy long... lúc đó thì con sẽ thành trùng...hay thành ''ngụy long''..tùy vào thành công hay thất bại thôi... hahaha... “
Atula cười nói,
“giời vậy... chân long thì sao?...”
Hắn cười trừ nói.
“chính là ngưng tụ ''long tâm''... là long thì tất nhiên phải có ''Long tâm'' nó mới là thứ làm nên một con rồng chân chính...”
Atula vẫn giữ giọng điệu cười như có như không nói.
“Vậy à... vậy hấp thụ long tâm kia được không?...”
Hắn nhìn ra thứ gì đó quả tim, hắn nhìn Atula tay chỉ về phía quả tim cười nói.
“ngươi bị điên à... ''Long tâm'' phải tự mình ngưng tụ ra hiểu chưa?... ok hấp thụ đi, rồi ngươi trở thành một tên nửa nam nửa nữ à nhầm thành một con rồng nửa giả nửa thật... không bao giờ có thể tiến cấp được nữa... “
Atula nghe hắn nói vậy điên tiết hống lên.
“Giời... như vậy thì thôi... mà muốn phá hòn đảo này thì con phải làm gì?... phá nát cái dàn máy này à...”
Hắn nghe mắng chửi như thế quen rồi nên cũng không phản ứng gì, tiền bối nói thì phải biết nghe thôi.
“Mà khoan... nó là... tim của con mà... làm sao lại ở đây được?...”
Atula khẽ liết nhìn trái tim trong quả cầu thì kinh ngạc nói.
“hả?... con vẫn có tim mà... nó vẫn còn đập đây này... làm sao lại nói trái tim đó lại là của con?”
Hắn cũng kinh ngạc với câu nói của Atula, rõ ràng tim hắn vẫn còn đập mà..
“Cốp... thân xác này là của con à?...”
Atula một đấm xuống đầu của hắn, hỏi xoắn lại hắn.
“À... quên mất... chẳng lẽ con có thể hấp thụ nó...”
Hắn cũng quên mất thân xác này cũng không phải của hắn, hắn chỉ dùng tạm thân xác này mà thôi, hắn nhìn trái tim màu vàng hai mắt sáng lên nói.
“có thể... nhưng không phải bây giờ... phá nát quả cầu... đem trái tim đó ra... sau đó lấy tốc độ nhanh nhất rời khỏi đây... nếu không có trái tim này hòn đảo sẽ bị phá nát chìm xuống đáy biển... vĩnh viễn...”
Atula gật đầu nói,
“Ra vậy... brừm... bành.. được rồi... rầm rầm...”
Hắn lập tức sử dụng “ứng long chân thân”, đưa tay một quyền đem quả cầu đánh nát bắt lấy trái tim, sau đó kích hoạt lập tức biến mất thoát ly khỏi cung điện đã bắt đầu phá toái.
Bên trên đất liền tại Kí túc xá Hiinatsuki, không khí âm trầm bao phủ toàn bộ căn phòng khách, Căn phòng có khoảng mười người:Seigen,Arima, rokuro , benio , kamui và sengoku và tất nhiên là Mục thiên đều ở đây, sắc mặt ai cũng khó coi vô cùng, có thêm hai cái bóng đen đang đứng đối diện ở đây nữa là chín và cuối cùng là một vị đại danh đỉnh đỉnh đại nguyên soái của yêu tộc Ngao ứng long nữa,ông thân chinh đến đây khiến sắc mặt ai cũng tái mét,mặt căng thẳng vô cùng.
“Các ngươi không cần căng thẳng như vậy... Ta chỉ muốn nói.. thỏa thuận giữa chúng ta có còn hay không thôi... “
Ngao ứng long mở miệng nói, bá khí của ông lượn lờ vươn ra ép xuống cả căn phòng khiến sắc mặt ai cũng thêm vài phần tái đi,thân thể không ngừng run rẩy, ông mới chỉ dùng bá khí mà thôi.
“Cái này... ta cũng không chắc...”
Arima khó khăn nói, giọng lí nhí như con kiến.
“Ngươi nói to lên được không?... ta không... NGHE RÕ..”
Ngao ứng long thả cả sát khí ra,rõ ràng ông nghe thấy,sát khí nhuộm cả căn phòng thành màu đỏ, sắc mặt ai cũng không còn giọt máu,tuy họ vừa giành chiến thắng nhưng không ai dám phản kháng vì chiến tích của Ngao ứng long quá kinh khủng, hai năm hai lần khiến Ma tộc liên tiếp ăn hai vố đau, Một vố : tru sát năm vị hộ quốc đại pháp sư và một trăm vạn ma quân, lần thứ hai: tru sát thêm ba vị hộ quốc đại pháp sư và hai trăm vạn ma quân nữa,mở rộng lãnh thổ của yêu tộc ra thêm gần gấp hai, nghe thôi đủ kinh hãi rồi thì đánh đấm kiểu gì nữa.
“À... ta nói là nó vẫn còn tác dụng... nó vẫn còn có hiệu lực... nhân tộc sẽ giúp yêu tộc tiêu diệt Ma tộc...”
Arima nói lớn hơn nhưng vẫn lít nhít và tất nhiên là thay đổi cả câu nói.
“Vậy được... một tháng nữa... chiến dịch sẽ bắt đầu... lúc đó ta không muốn thấy có kẻ đâm sau lưng của ta... nếu không nhân tộc cùng yêu tộc cùng xuống mồ... cáo từ...”
Ngao ứng long hừ lạnh một tiếng cũng không thu lại toàn bộ sát khí cùng bá khí mà còn thả thêm vào,nhìn Arima uy nghiêm nói, sau đó lập tức có từng phù văn dưới chân của ông hiện lên ,khi ba người biến mất thì lúc này mọi người mới dám thở dài một cái,cảm thán.
“ Quá kinh khủng... phụ thân của ca ca còn kinh khủng hơn ca ca...”
Rokuro khóc không ra nước mắt nói, hắn nhớ lại những cảnh tượng hắn bị main đánh cho nhừ tử mà không thể phản kháng nên biết main kinh khủng bây giờ nhìn thấy thêm một vị còn kinh khủng hơn nữa.
“ hahaha... hắn lại mạnh hơn trước nữa rồi... phải không, Arima?...”
Mục thiên nhìn Arima cười nói.
“hahaha... người lại cười con nữa rồi... mấy đứa chuẩn bị đi... một tháng để hai đứa chuẩn bị cho cuộc ''thế chiến'' mới... còn ba chúng ta đi thôi... đến gặp hắn một chút... việc này cần có sự “
Arima cười nói, sau đó đứng dậy nhìn Rokuro và Benio sau đó mới nhìn seigen cùng Mục thiên sau đó quay người rời đi, hai người Mục thiên và seigen nhìn Rokuro và benio tươi cười sau đó bước theo Arima rời đi.
“PaPa.. Mama... có một vị thúc thúc nhờ con đưa cho hai người cái này... “
Một bé gái khoảng năm sáu tuổi, đôi mắt màu đỏ giống rokuro và máu tóc màu xanh lam của Benio, nếu có ai ở đây chắc chắn sẽ nhầm cô bé là con của hai người,cô bé bước đến ngồi giữa hai người đưa ra một bức thư cười nói.
“Hả... à... Yui.. thúc thúc có nói gì nữa không?..”
Rokuro mở lá thư đọc một chút rồi xoa đầu cô bé nói.
“À... thúc có nói là một tháng sau gặp lại... thúc ấy cần đi chuẩn bị một số thứ... còn nói cái gì nữa á... ''
Yui có vẻ khoái chí nhìn rokuro cười nói.
“Là không cần tham gia “thế chiến” lần này... ngoan lắm... Benio... cô cũng đọc đi... Yui, đi chơi với Papa nào...''
Rokuro đưa bức thư cho Benio sau đó dẫn Yui đi ra ngoài,bỏ qua cuộc chiến vừa qua,cả hai lại trở về ngôi nhà yêu quý của mình,
Có một người khoác một cái áo choàng bên trên có thêu một con sói quen thuộc, khuôn mặt có đeo một cái mặt nạ “tử thần” che đi nửa bên mặt đang đứng ngay trên nóc nhà của kí túc xá, trên vai hắn là Atula,cả hai nhìn xuống Rokuro đang chơi đùa cùng Yui thì Atula lẳng lặng nhìn hắn mỉm cười nói:
“Nếu có thể thì ngươi cũng nên kiếm một cô bé như vậy... ta biết ngươi là kẻ “không thành bá nghiệp thề không có em bé” nhưng ngươi có thể có con nuôi mà... có một đứa vẫn tốt hơn không có... nếu có thể thì nên kiếm nhiều nhiều một chút.. hehehe... “
“Có lẽ con có thể kiếm được... một đứa bé không chịu ảnh hưởng của con... truyền tống trận, khởi... bùm... “
Hắn nghe vậy thì cũng chỉ cười nói,hắn cũng rất muốn có nhưng mấy người chịu được nguyền rủa mà hắn mang lại cho họ chứ, Hắn đưa một quả cầu màu vàng ra trước mặt nói,nói xong thì phù văn xung quanh hắn hiện lên, bùm một tiếng hắn biến mất không một dấu vết ,ở đây bây giờ là nơi mà như chưa bao giờ có người ở đây vậy,
Số từ: 3004