• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn lủng lẳng bước từ trong hang động đi ra, trước mặt hắn là gì ư, một bãi chiến trường không sai toàn bộ đàn sói chết sạch , máu chảy thành sông a hai vị Lang vương cũng không thấy đâu.

“làm sao có thể... “

hắn kinh hãi nói .

“hú...”

một tiếng soi tru lên, thì từng con sói bắt đầu hiện ra hắn bị bao vây rồi.

“khặc khặc... tiểu yêu nhân à... ngươi tìm bọn hắn...”

Một tên nam tử khuôn mặt anh tuấn mang bạch bào vừa chỉ tay xuống Lang tiếu đang bị hắn đạp ở dưới chân sau đó chỉ Lang tuyết cả người toàn là máu bên cạnh , nhìn hắn khinh bỉ nói.

“ Ngươi là ai?... muốn làm gì?... “ “yêu đế sơ kỳ ...lần này xác định là thảm rồi ... Lam lập tức đem tiểu Hắc dấu đi.”(con sói con được hắn đặt tên là tiểu Hắc)

hắn nhìn vị nam tử kia nói, nhưng trong đầu vẫn không ngừng kêu gọi hệ thống khí linh.

“ok thôi... “

Một thanh âm lạnh băng vang lên, vị Tiểu Hắc trong tay hắn biến mất.

“hahaha... là ai ? muốn gì?... ta là Lang Bạch ...ta muốn mạng của ngươi và con của hắn.”

Lang bạch nhìn hắn nói.

“vậy sao?... thì ra cũng là một con bạch tiểu cẩu ... ta đứng ở đây có ngon thì tự tới đây mà lấy...”

Hắn nhìn Lang Bạch hư nhìn một con chó nói. ừ thì nó là chó mà.

“Ta không rảnh như thế ...hú...”

Lang Bạch ngửa mặt lên trời tru một tiếng dài, mấy con chó sói bắt đầu hướng hắn xông tới.

“ngươi nghĩ mấy tên này ngăn được ta sao...”

Đồng tử của hắn co lại lóe lên, một bức bình phong màu đỏ không ngừng lan tràn ,nó lan đến đâu thì mấy con lang gục xuống bất tỉnh nhân sự tất nhiên mấy con tó thực lực cao hơn yêu vương sơ kỳ tuy không ngất xỉu nhưng cũng sẽ nhận một chút ảnh hưởng, nếu là Fan của Onepice thì sẽ biết main sử dụng cái gì? không sai là haki bá vương .

hắn lao thẳng về phía Lang bạch, đôi long dực mở ra ,chín phù văn cũng hòa vào chín thanh huyết kiếm, “cầm tặc tiên cầm vương” đây là suy nghĩ trong đầu của hắn.

“grừmmm....khốn kiếp ... ngươi đi chết đi.”

Lang bạch hóa thành con chó sói to đùng phải ba bốn mét chứ ít gì lao nhanh về phía hắn.

“ Tsukuyomi... “

Đôi đồng tử của hắn ,nhanh chóng xoay tròn thành hoa văn” liên hoa chín cánh” màu đỏ.

Lúc này, Lang bạch đang bị đóng đinh trên một thanh sắt không ngừng bị tra tấn , ai tra tấn hắn tất nhiên là Ngao trần, không gian đen trắng mờ mịt.

Lang bạch có cảm giác như mười tám ngày trôi qua vậy nhưng thật chất thì chỉ thời gian mười tám giây rất nhanh trôi qua, lúc hắn tỉnh mà không hắn không bao giờ có thể tỉnh lại nữa rồi vì bây giờ toàn thân hắn cắm hết thảy là chín thanh huyết kiếm cắm vào chín chỗ yếu hại, nhất là ở cổ, Ngao Trần đâm sâu thanh sát kiếm xuyên thẳng từ cổ họng lên tận não của Lang Bạch, mắt Lang bạch bây giờ trắng dã, rõ ràng đã chết bất đắc kỳ tử.

“Con thấy chưa... Man thú vẫn là man thú cho dù cường đại thế nào...có hóa hình đi nữa thì đầu óc vẫn đơn giản và yếu ớt ... lắm.”

Atula đứng trên vai hắn nói không cần nói cũng biết

“Cám ơn sư phụ nhìu... không thì... “

Sử dụng tsukuyomi vì là do Atula hiến kế còn hắn chỉ là người thực hiện thôi, rõ ràng là tsukuyomi mới là thủ phạm giết Lang bạch a.

“nói nhiều thế... theo giao kèo linh hồn của hắn thuộc về ta... đi ngủ đây.”

Atula lập tức thu lấy cái gì đó sau đó lẩn mất.

“hahaha... các ngươi còn ai không phục...”

hắn thu lấy yêu hỏa của Lang bạch sau đó nhìn về phía đàn sói nói.

“grrr...”

toàn bộ đàn sói quỳ rạp xuống đất.

“hừ... không tệ ...hắc hắc ... Lang tiếu , ngươi không sao chứ... cả hai xem ra.”

Hắn bước đến gần lang tiếu nhưng phát hiện Lang tiếu và cả Lang tuyết đều... không thể cứu chữa nữa rồi.

“Ân nhân... con ... con trai bọn ta đâu... người cứu được nó không?''

Giọng Lang tiếu yếu ớt vang lên.

“Lam ... thả tiểu hắc ra được rồi... để hắn nhìn xem bố mẹ hắn lần cuối đi.”

hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh sinh li tử biệt như thế này, chỉ biết quay đi hướng khác, bất ngờ trong tay hắn xuất hiện một cục than à nhầm là Tiểu Hắc, lúc này nó đang nằm ngủ rất say.

“hai người... các ngươi xem con của mình đi.”

hắn đem Tiểu hắc đặt ở giữa hai người.

“ngươi có thể cứu một trong hai đấy...”

Giọng của Lam lạnh như băng vang lên trong đầu hắn như muốn hắn thanh tịnh lại vậy.

“bằng cách nào... ý ngươi là yêu hỏa... nhưng ... người còn lại thì sao.”

Mắt hắn sáng lên nhưng rất nhanh lại ủ rủ.

“người còn lại thì để ta lo là được chứ gì... nhưng ngươi chịu khó mất mát đi a.”

Lam lần nữa xuất hiện trong tay vẫn cầm một cây kẹo , ăn rất ngon lành.

“Lại nữa... thế cô có để người khác sống không thế?”

hắn chính thức bó tay chấm com với vị khí linh này.

“Ai quan tâm chứ... không muốn thì thôi... ta đi à.”

Lam rất nhanh muốn quay người rời đi.

“đợi đã... ok... thế này đi... ta bán sư phụ của ta cho cô... cô muốn làm gì ông ta cũng được... đổi lại... cô cứu hai người bọn họ... “

Hắn bắt đầu kéo sư phụ hắn vào.

“Ngươi... dám bán ta giá rẻ vậy sao... đúng là không biết quý trọng người già mà.”

Atula nghe thế , chửi ầm lên.

“Atula... ông chán sống rồi phải không dám to tiếng trước mặt ta... có tin ta cho ông tạch ngay bây giờ luôn không?... ông ta căn bản không đáng giá một đồng nên ta bác bỏ yêu cầu của ngươi. “

Lam ánh mắt hình viên đạn nhìn Atula quát sau đó nhìn lại hắn nói.

“ ok... dù gì ta cũng chỉ muốn trả thù sư phụ của mình một tý thôi... để ta hỏi ý kiến của hai người bọn họ xem sao.”

hắn nhìn qua Atula đang không ngừng run rẩy không biết là vì giận hắn hay sợ Lam đây, sau đó hô lớn một tiếng nói.

khi hắn quay lại nhìn thì thấy hai vị lang vương đang tươi cười khác hoàn toàn với vẻ mặt đau khổ lúc nãy, dị biến sau đó lại xảy ra, những vết thương trên người hai người bọn họ không ngừng co lại, linh lực trong không khí không ngừng tập trung về hướng bọn họ.

“Xem ra mình lo lắng quá rồi...”

Hắn thở dài nói.

“Tiểu Trần... mau nhỏ máu của ngươi lên hai người bọn họ nhanh nếu không bọn họ sẽ chết đấy...”

Atula bây giờ ngồi bên vai trái của hắn nhường bên phải cho Lam , lão nhìn hắn kích động nói.

“ Ờm... “

hắn cắn phá cả đầu ngón tay của mình sau đó khống chế ngưng tụ thành hai giọt máu màu đỏ lòm óng a óng ánh bay tới mi tâm của hai người.

“Sư phụ người muốn con làm vậy có ý gì..?''

Hắn nghi ngờ hỏi.

“Trước tiên ta muốn hỏi ngươi là ngươi có cảm thấy thân thuộc hay quen biết khi ở gần hai con chó sói này không?”

Atula hỏi lại hắn.

“Ừm ... đúng là con có cảm thấy quen thuộc ... thì sao có liên quan sao?”

hắn thừa nhận ngay và luôn.

“Thì có liên quan thì ta mới hỏi chứ... con kia có huyết mạch ngân nguyệt khiếu thiên long còn con kia có huyết mạch huyền băng long vương ... còn con chó nhỏ thì có huyết mạch ... biến dị Huyết nguyệt Tiếu thiên long... chỉ là không có kích phát đi ra mà thôi.”

Atula giải thích cho hắn , vừa nói vừa đưa tay chỉ Lang tiếu sau đó là Lang nguyệt cuối cùng là Tiểu Hắc.

“Vậy người muốn con làm vậy là để kích phát huyết mạch... của hai người họ...”

hắn nói ra suy luận của mình.

“Cũng xem là như thế đi... quan trọng hơn là bọn họ có thực lực bán bộ yêu đế... ta nói vậy chắc con cũng hiểu chứ...”

Atula cười bí hiểm nhìn hắn nói.

Nghe vậy thì trong đầu hắn xuất hiện một từ “ lôi kiếp”, hắn lập tức nói ra :

“Ý của sư phụ là khi bọn họ tấn cấp yêu đế ... sẽ có lôi kiếp giáng xuống...”

“Chính xác... ngươi xem bọn họ hóa thành kén rồi kìa...”

Atula chỉ tay về phía hai cái kén to đùng một vàng một trắng nói.

“Quá trình thuế biến này sẽ diễn ra bao lâu?...”

hắn lơ ngơ hỏi.

“Ừm... chắc là sẽ lâu đó... ít nhất khoảng hai hoặc ba năm thậm chí mười năm cũng có thể... cái này thì không ai biết a.”

Atula lắc đầu nói.

“các ngươi bảo vệ cho bọn họ thật tốt nếu không thì... chết.”

hắn quay lại nhìn bầy sói , hống lên một tiếng uy hiếp.

“Vậy thì rời khỏi đây thôi... con không muốn ở đây nữa a.”

hắn nghĩ đến cảnh tượng lúc nãy mà trong lòng vẫn cảm thấy đau lòng , hắn vẫn nghĩ cả đàn sói đã chết vì hắn, nói xong thì hắn xoay người rời đi không liết nhìn Tiểu Hắc dù chỉ một cái hắn sợ hắn nhìn thấy tiểu hắc thì hắn sẽ không tự chủ mà mang nó đi mất.

Số từ: 1873

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK