Lúc này hắn đang mặc một bộ huyết giáp quen thuộc cưỡi một con lang nhưng lại có vài phần giống rồng màu vàng, trước mặt hắn lại là hơn mười vạn lang kỵ thấp thoáng phía sau kỵ sĩ là những bóng đen thoắt ẩn thoắt hiện, nếu tính ra hắn có đến ba mươi vạn quân, mười vạn kỵ sĩ, mười vạn lang kỵ và mười vạn sát thủ, nghe thôi cũng rụng rời tay chân rồi.
“Tất cả chuẩn bị chiến chưa?...”
Hắn nhìn đội quân trước mặt , tự tin hét lên một tiếng.
“Chiến...”
Đội quân lại hùng hồn đáp lại, khuôn mặt chỉ có chiến và chiến, không có một chút sợ hãi, hoang mang,
“Tốt... một nửa còn lại của kế hoạch “trảm ma” chính thức bắt đầu... bằm... chíu...”
Hắn nghe vậy cũng nở một nụ cười nửa miệng, đưa tay một pháo hiệu được bắn đi, nó có màu đỏ biểu thị có thể tiến công.
“ào... vút..”
hắn bắt đầu hướng về phía thành lao tới,quân của hắn cũng như thủy triều lao theo, hắn rút ra một mũi tên sau đó bắn nó đi, quỷ dị nó cắm ở ngay giữa của thành, sau đó thì nó tự động mở ra để quân hắn tràn vào, việc tiếp theo chắc ai cũng biết,giết những kẻ nên giết, bắt những kẻ không nên giết ,đa phần đều là người dân vô tội, hắn có thể thắng một đội quân nhưng không thể thắng một dân tộc, nên hắn mở kho cứu đói thế là đủ để lấy lòng dân.
Thời gian sau cũng như vậy,chỉ trong hai tháng ít ỏi mà tốc độ của đội quân hắn cũng cực kỳ nhanh và điểm đáng chú ý nhất là thậm chí có người mở thành chào đón bọn họ là hiểu Ma tộc bây giờ nó đã thối nát như thế nào,nên hắn là kẻ đến điểm hẹn sớm nhất,Ma diễm đế thành, cách mười km không ngờ lại là là Ma đế quỷ thành,đế đô của ma tộc.
Một tháng thời gian tiếp tục trôi qua, hắn biết tốc độ rất quan trọng trong cuộc chiến này nhưng lần này là để chuẩn bị cho trận cuối nên hắn không điên mà tấn công một mình như vậy nên hắn phải động não rất nhiều, nghĩ ra tất cả mọi việc có thể xảy ra và cả cách khắc phục của mỗi vấn đề, tất nhiên nguyên do lớn nhất vẫn là việc chờ đợi hai đội kia tập hợp và một đội quân bí mật của hắn.
“bẩm báo... hai quân đã tập hợp đầy đủ... có hay không tấn công?...”
Một viên tướng bước vào thi lễ nói.
“không vội... đợi thêm một ngày nữa... bọn họ cần thời gian nghĩ mà đúng không.. có tin mật gì gửi tới không?”
Hắn mỉm cười nhìn viên tướng nói.
“Vâng... đúng là có... là đây...”
Viên tướng nghe vậy thì rút từ bên trong ngực áo ra một lá thư ra đưa cho hắn sau đó cáo lui, tin mật thì không nên nghe ,mất đầu ngay lập tức chứ chẳng chơi.
“ vậy xem ra... ta đã đúng... ngày mai mới biết... “
Hắn xem thư rất nhanh thoáng chốc đã xong khuôn mặt hắn xám đi một cách lạ lùng sau đó vung tay, lá thư hóa thành bụi tiêu tán trong không khí.
Một ngày nhanh chóng qua đi, đội quân của hắn đã có mặt trước cửa thành ở hướng nam còn Ngao ứng long phụ trách cửa tây, nhân tộc ở hướng đông, hắn có một đội quân bí mật ở hướng bắc nhưng điều hắn lo sợ đang xảy ra trước mắt hắn, toàn bộ cửa thành đang mở toan ra như muốn chơi chiêu ''vườn không nhà trống''với hắn vậy.
“Lại muốn đấu pháp nữa rồi... tất cả ùn vào đi... crắc...”
Hắn nhìn một chút lại nói, trước mặt hắn bây giờ rõ ràng là một kết giới, một pháo hiệu màu đỏ lại được phát ra,còn hắn thì bay tới một quyền đánh vào kết giới khiến nó nứt ra, một quyền bình thường của hắn mà đã nứt ra.
“Sát long lôi quyền... rầm... xông lên... Sát...”
Hắn một Long quyền đánh ra, mười hai con rồng hội tụ đánh vào kết giới,nó rung lắc một chút sau đó vỡ vụn, lả tả rơi xuống, Ma đế quỷ thành hiện ra , toàn bộ cửa đều đóng lại,ma khí như mây hội tụ phía trên thành, điều hắn lo lắng đã bắt đầu diễn ra,hắn lấy tốc độ nhanh nhất hướng đám mây lao tới, không chỉ có hắn mà tất cả cường giả nếu có thể bay được thì đều lao lên.
“Hừ... cút... “
Mỗi vị ma tộc lại lao về phía hắn như thiêu thân vậy, đều bị hắn vung kiếm chém thành hai nửa, trên đường của hắn đã chém hơn mười mấy vị tiên thiên bán bộ phi thăng cảnh.
“ Rầm... làm sao có thể... là Ngao... Ngao kỳ lân... xin lỗi đệ rồi...”
Một thân ảnh đen kịt cao hơn trăm mét từ trong đám mây bước ra, sau đó co lại chỉ còn hai mét, khí tức bá đạo cực kỳ, khuôn mặt cực kỳ quen thuộc với hắn , không ngờ cái bóng đen đó lại là Ngao kỳ lân, chỉ khác là đôi mắt của Ngao kỳ lân bây giờ có màu đỏ,
Mắt hắn theo đó nhanh chóng co rụt lại, hắn cắn răng lao lên đơn giản hắn là người gần nhất và tạm thời không có đối thủ nếu hắn không lao lên thì không biết bao nhiêu người chết,cường giả thượng giới không đơn giản, hắn rống lên điên cuồng xả skill:
“Long nộ huyết liên... Rasengan... susano'o... đấu thần kỹ... Amaterasu... sang số ba...”
toàn thân biến thành ''ứng long chân thân'' , mười hai cánh tay hội tụ thành một cánh tay to lớn nắm lấy huyết liên đang bị bao bọc bởi một quả cầu màu đỏ bên trên bốc lên ngọn lửa màu đen , sau người một thân ảnh vô hình màu đỏ hiện lên, trong tay mười hai cánh tay nắm chặt mười hai thanh kiếm hướng Ngao kỳ lân vung tới.
“Con sâu cái kiến... phá... cái gì... bành...”
Ngao kỳ lân nhìn hắn tràn đầy khinh thị nói, đem mười hai thanh kiếm và quả cầu màu đỏ đánh nát, nhưng hắn trực tiếp khóc sau đó, Long nộ hỏa liên của main bên trong rasengan phát nổ, đem Ngao kỳ lân đánh bay văng xuống mặt đất, tạo thành mộ cái hố to đùng.
“đi rút Long mạch đi... hắn để phụ hoàng xử lý là đủ... không ngờ ngươi có thể bám tới tận đây... Ma tôn... ta không ngờ ngươi còn sống đấy...''
Ngao ứng long thành công chém giết xong Ma tôn mới xuất hiện bên cạnh hắn, nói sau đó lại nhìn Ngao kỳ lân, hai mắt tràn ngập sát khí nói.
“Khạc... khặc... bạn cũ mà... bạn đi chết đi... ầm... ầm...”
Ngao kỳ lân lại phóng lên, ma khí nồng đậm hướng Ngao ứng long đánh tới, Ngao ứng long cũng dùng long khí đánh tới, cả hai bên cứ thế mãnh kích, khiến toàn bộ quân bên dưới kinh sợ nhưng quân của main thì dường như không có phản ứng gì, bọn hắn đang điên cuồng tàn sát Ma quân ,trong mắt bọn hắn chỉ có một việc đó là vâng lệnh một người đó là main, còn lại bọn hắn đều bỏ ngoài tai.
Quay lại với main,hắn bây giờ đã ngồi trên hoàng vị của Ma tôn, cái ghế tràn nhập lông chim màu tím cùng xương cốt màu trắng trông đáng sợ cực kỳ, hắn ngồi bên trên mà lạnh cả sống lưng, hai tay bắt đầu vận chuyển “ trích tinh thủ pháp”
''long khí... hợp... không gì không thể trích.. thu... ''
Hắn chắp tay lại, thì một con rồng đen kịt có vài phần trong suốt đang vươn mình cố gắng vùng vẫy thoát khốn, nó nhìn hắn phẫn nộ giơ nanh múa vuốt, nhưng đó là những gì con rồng có thể làm được, một bàn tay màu đỏ vươn ra một trảo hạ xuống, con rồng lập tức kêu rên thê thảm sau đó hóa thành dạng khí hướng thân thể hắn lao vào,
“Kamui , sengoku nhờ hai người rồi... “
hai thân ảnh bất chợt xuất hiện bên cạnh hắn giúp hắn hộ pháp, hắn lạnh giọng nói,trong tay hắn xuất hiện mười viên uế tinh bay tới trước mặt hai người Kamui và Sengoku, sau đó mới an tâm khoanh chân luyện hóa ma khí cùng long khí.
“...Đâu cần phải trả công chứ... “
Hai người thu lấy, sau đó khoanh chân ngồi xuống một trái một phải thủ hộ hắn,nhận tiền công thì tất nhiên phải hoàn thành thật tốt.
“Fufuffu... hai tên tiểu tử cút sang một bên đi... tên tiểu tử này này ta muốn...”
Ngao kỳ lân bên ngoài bước vào người đầm đìa máu, nhìn kamui cùng sengoku cười nói, nhìn hai người như con sâu cái kiến.
“Cút...”
Cả hai mở mắt ra lạnh giọng nói,tình trạng của Ngao kỳ lân có vài phần như ''hổ lạc đồng bằng bị chó khinh'' vậy
“Muốn chết...”
Ngao kỳ lần à nhầm là Ma tôn (ở thượng giới), tay bóp thành trảo lao lên, ma khí hội tụ ngưng thực thành ma trảo hướng hai người vung tới.
“muốn chết là ngươi... bành...”
Cả hai lập tức hiện ra “uế linh toàn chân thể”, một vàng một tím xông vào ,không ngờ cả hai đều là viên mãn bán bộ phi thăng cảnh,Chấn lực mạnh mẽ đánh nát cả hoàng cung của Ma tộc.
Trận chiến cũng không kéo dài, mười lăm phút trôi qua, ba thân hình hiện ra.
“ Không ngờ.. hai người các ngươi lại có một kẻ là “ ứng đạo giả “... nhưng hắn chết chắc rồi...”
Ma tôn hiện ra, lau đi vết máu trên khóe máu, nhìn Kamui cùng sengoku đã bắt đầu không chịu đựng nổi đổ gục xuống,bước qua người bọn hắn tiến tới trước mặt main,ma trảo sắp hạ xuống thì một tiếng hét chói tai vang lên:
“Ngừng lại...”
Một thân hình yểu điệu bên ngoài bước vào,không ngờ là Hồ nguyệt nhi, nàng mang một bộ áo giáp dành cho nữ,làm lộ tất cả đường cong chết người,khuôn mặt đẹp đang lấm tấm mồ hôi, rõ ràng muốn đến đây cũng không dễ dàng gì.
“Không ngờ lại gặp một vị thánh nữ ở đây... nhưng người đi chết đi...”
Ma tôn nhìn Hồ nguyệt nhi một chút rồi cười nói,ma trảo trong tay nồng đậm hơn, hướng Hồ nguyệt nhi mạnh mẽ lao tới,
“Ngươi làm sao biết... Ực... ''
Hồ nguyệt nhi vừa dịch chuyển đi vừa kịp hỏi thì mới phát hiện Ma tôn cũng đã biến mất, một hắc thủ xuyên qua người Hồ nguỵệt nhi trên đó vẫn có một trái tim vẫn còn đập thình thịch, cái bóng đen hiện ra,nhìn main cười nói :
“ Hahaha... cô chết là do hắn nhớ cho rõ... còn ngươi thấy người mình yêu chết mà không ngăn được chắc vui lắm... “
“Vui?... ta giết người nngươi yêu thì ngươi có vui vẻ được không?... chết...”
Hắn mở mắt ra, đôi mắt hiện lên màu vàng sau đó lại biến thành màu xám, khí tức u buồn mà đau thương từ đôi mắt đó hiện lên khiến ma tôn cũng đứng hình trong vài giây, vài giây là đủ hắn giết vị Ma tôn này cả chục lần rồi, một thanh kiếm phóng tới cắm xuyên đầu của Ma tôn.
“làm sao có thể... ta không cam tâm... ta không ngờ ngươi giết cả tri kỉ của mình đó... hahaha”
Ma tôn nộ hống, một cái bóng đen từ đó hiện ra nhìn hắn cười ngặt nghẽo nói.
“Ngươi đi theo phụ hoàng ta luôn đi... toàn bộ quốc thổ của ma tộc các ngươi đều làm vật tế lễ cho bọn họ đi... toàn bộ rời khỏi đây... một giờ nữa nó sẽ chìm xuống đáy biển.. nhờ các ngươi mang bọn họ vào Magano... như vậy sẽ an toàn hơn nhiều... “
Hắn vung tay ra, một bàn tay vàng lượm tràn ngập long khí, xem ra hắn đã hấp thụ toàn bộ long khí của Ngao ứng long và của chính ma tộc rồi, một cái tát đem cái bóng đen đó kéo đến bên cạnh, một trảo bóp chết, hấp thụ lấy ma khí cùng linh hồn lực củng cố lại tu vi của mình sau đó nhìn Kamui và sengoku đã tỉnh dậy, nói.
“Ta xin lỗi... không bảo vệ được ngươi...”
Kamui cúi gầm mặt nhìn hắn xấu hổ nói.
“không có thời gian nói xin lỗi đâu, lập tức rời khỏi đây... đi... Mau”
Hắn đi đến bên cạnh Hồ nguyệt nhi,ôm nàng lên, đôi mắt màu xám u buồn của hắn càng thêm vài phần đau thương, thậm chí có thể thấy đôi mắt hắn có nước mắt, hắn không muốn ai nhìn thấy hắn khóc cả...
“Được rồi... ta hiểu... Kamui đi thôi... hắn cần một khoảng không gian riêng...”
Sengoku hiểu được liền kéo kamui đi.
“Ư... hư... tại sao chứ?... hư.. hư.. “
khi Kamui và Sengoku đi xa lúc đó những giọt nước mắt mới từ khóe mắt hắn lăn xuống, hắn ôm chặt Hồ nguyệt nhi vào lòng, nghiến răng nghiến lợi nói, nỗi đau của hắn bây giờ chắc không ai hiểu thấu được, một ngày hắn mất cả hai à không ba người mà hắn yêu mến nhất, Người hắn yêu Hồ nguyệt nhi, Tri kỉ của hắn Ngao kỳ lân cùng phụ hoàng của hắn,Ngao ứng long, chỉ trong một ngày.
“Tiểu Trần bớt đau thương... “
Atula hiện ra cũng chỉ biết khuyên hắn một câu đơn giản như vậy, thậm chí còn thấy đôi mắt lão thêm vài phần long lanh, rõ ràng sắp khóc đến nơi cũng không chừng.
“Có cách nào cứu sống nàng không?... người nói cho con biết đi...”
Hắn ngước đôi mắt đẫm lệ của mình lên nói
“Thánh nữ của một tộc không dễ chết vậy đâu... con nhìn đi...”
Atula cười nói vung tay lên trái tim bắt đầu dung hợp lại với lồng ngực, sau đó Hồ nguyệt nhi bắt đầu hóa thành một con hồ ly nhỏ xíu,sinh cơ bừng bừng nhưng trong mắt hắn chỉ có thêm vẻ ưu thương chứ không có bất cứ cái gì gọi là niềm vui cả.
“Lấy được thân thể thì sao chứ... hồn phách không có thì cứu bằng niềm tin à...”
Hắn vuốt ve con hồ ly nhếch môi cười, một nụ cười gượng gạo mà hắn có thể nặn ra được vào lúc này.
“Thì tìm về tổ địa của Hồ tộc là lấy được hồn phách chứ gì... bây giờ ta sẽ giúp con bảo vệ thân thể này... còn hắn... ta nghĩ đã sắp hình thần câu diệt... không thể cứu được nữa rồi... “
Atula cũng nở một nụ cười gượng nói, con hồ ly trong lòng hắn cũng theo đó biến mất, lúc này Atula mới nhìn về phía Ngao kỳ lân, thân thể của Ngao kỳ lân đang bắt đầu vỡ ra như thủy tinh vậy
“con biết... “
Hắn bước tới bên cạnh, nắm lấy cây sáo màu xanh đang rơi lăn lóc bên cạnh Ngao Kỳ lân, tay còn lại xuất hiện một cây đàn chính là ''Trầm uyên cổ cầm'',nó được hoàn toàn làm ra từ một thân cây Trầm hương vạn năm nhưng vẫn bị hắn dễ dàng một trảo vỡ vụn đi chỉ lưu lại một thanh dài như tủy của thân cây, sau đó hắn hợp cả hai làm một cây sáo vẫn giữ được hình dạng ban đầu nhưng có màu đen tỏa ra khí tức cổ lão, mà thâm thúy, cao thâm khó dò.
“Trầm Uyên kỳ sáo... bây giờ nó là tên của ngươi...”
Hắn mở miệng nói, hắn đặt tên rất đơn giản, chỉ cần bỏ cái tên mà hắn có thể nhắc hắn không quên thế là đủ rồi, cây sáo cũng rung lên như đồng ý với cái tên này.
“rầm... rời khỏi đây thôi...”
Hắn phát hiện hoàng cung đã sắp sụp đổ , thân thể của Ngao kỳ lân cũng đã hóa thành bụi tiêu tán theo gió, hắn hai mắt vẫn u buồn đau thương, lập tức dùng phi lôi thần thuật rời đi, chỉ có một tiếng để chỗ này chìm xuống biển, lần này đối với người khác là một trận đại thắng nhưng trong mắt hắn ván cờ này, hắn đã thua, thua một cách thảm hại,hắn đã trả giá quá đắt trong nước cờ may rủi này.
Số từ: 3108