• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này tại thất giới một trong yêu giới, Hoàng Liên sơn lĩnh tại đỉnh núi cao nhất có một căn nhà gỗ khá lớn được xây dựng rất thô sơ giản lược bên trong thì càng đơn giản hơn nữa chỉ có một số đồ dùng bình thường và một cái giường , nó là thứ bắt mắt nhất ở đây, tất nhiên là vì có main đang nằm nên mới gọi là bắt mắt.

“khục..khục... có ai không?...”

hắn choàng dậy ho khan sau đó nhìn ra cửa nói.

“ckéttt... cái tên tiểu tử ngốc nhà ngươi... lần sau không được sử dụng chiêu đó nữa... rõ chưa... mỗi chiêu trong Sát long kiếm điển đều là sát chiêu... nhất kiếm đảo càn khôn... nhớ lần sau không được sử dụng tùy tiện như vậy nữa.”

Bên ngoài, một thân hình cao lớn mặc hoàng y bước vào nhìn hắn cằn cọc nói, nhìn thì ra là vị Ngao nguyên soái đây chứ ai.

“Con bị ngất như thế này... bao lâu rồi?... chắc lâu lắm...”

Hắn nhớ lúc hắn bước xuống đài thì bị cái gì đó làm cho bất tỉnh, hắn cũng không nhớ lúc đó ai làm gì hắn, nhưng hắn chắc chắn là mình ngủ rất lâu, rất rất lâu.

“ Ờ... Ta không phải là phụ thân của con kiếp này... ta là phụ hoàng của con... còn con bị như vậy mới có một tháng thôi... con được vị tiền bối coi trọng tặng cho chút tinh thần lực... một tháng mà tỉnh lại là tốt lắm rồi... được rồi đây là phần thưởng cho con hoàn thành nhiệm vụ... nó tên là ''Dược long đế mộc diễm''... con có muốn nhận không?”

Ngao Minh (khuôn mặt của hai người bọn họ giống nhau nên main nhìn nhầm) nhìn hắn mỉm cười nói, sau đó xòe bàn tay ra trong bàn tay hiện lên một con rồng màu xanh lục không ngừng lượn lờ, cực kỳ sống động như một con rồng thật, không gian xung quanh nó như bị nung nóng,không ngừng vang lên tiếng lách tách, nghe cực kỳ vui tai.

“Phụ thân... à không là Phụ hoàng làm sao người lại... con làm sao lại ở ... nhưng cái đó thì... muốn muốn... con tất nhiên muốn... “

Hắn nhìn Ngao Minh kinh ngạc nói muốn hỏi gì đó nhưng nhìn sang đóa hỏa diễm thì hai mắt sáng lên như sao trời,có ngu mới không nhận thôi hắn não cao su chứ hắn không có ngu, đồ của Long hoàng tặng thì làm sao mà là phàm vật được chứ.

“ hahaha... thế được rồi... nào nhắm mắt lại thả lỏng... đúng rồi ngoan lắm... nhớ tuyệt đối không được vận chuyển ''Phần quyết” để dung hợp nó vào bản mệnh huyết hỏa kia của con... sau này cường đại thì mới làm được... còn hiện tại để phụ hoàng giúp nó nhận con làm chủ là được rồi... nhớ kỹ sau này con dung hợp dị hỏa hay thậm chí là thiên hỏa đều phải theo con đường này... được rồi bắt đầu...”

Ngao Minh cười nói, thấy hắn cũng đã khoanh chân ngồi hai mắt nhắm lại thì gật đầu, đúng là ''trẻ nhỏ dễ dạy'' mà ,nói một câu sau đó cũng ngồi xuống khoanh chân sau lưng hắn đem ''Dược long đế mộc diễm'' đưa vào sống lưng của hắn, sau đó giúp hắn vận chuyển theo một quỹ tích kỳ lạ luân chuyển toàn bộ cơ thể, bên ngoài cơ thể bắt đầu xuất hiện linh lực màu xanh tràn ngập sinh mệnh lực, không ngừng cải tạo lại thân thể của hắn.

Nhưng hắn thì chịu không ít khổ, khuôn mặt hoàn mỹ của hắn không ngừng co giật vì đau đớn,khó chịu, nhưng hắn không hé răng một câu ''một chút đau đớn không chịu nổi thì sau này làm được cái tích sự gì?'' đây là câu liên tục xuất hiện trong đầu hắn, nói thật nếu không phải có Ngao Minh ở đây giúp hắn thì hắn không chỉ đau đớn thôi đâu chỉ sợ vừa nhìn thấy nó thì hắn đã bạo thể chết nhay lập tức rồi ,

Dù gì ''Dược long đế mộc diễm'' cũng không phải loại dị hỏa bình thường nó là ''Đế hỏa'' nó có thể cùng một số Thiên hỏa ''bình khởi bình tọa'', quan trọng là nó có thể ra lệnh tập hợp tất cả các loại dị hỏa yếu hơn nó thậm chí kêu gọi cả thiên hỏa cũng không phải không được, thì tuyệt đối nó không phải có mỗi cái hư danh,nên nhớ Ngao minh hiện tại là từ Thất Giới đến để giúp hắn hấp thụ thì cũng có thể thấy nó bá đạo thế nào ?

“Phù... xong rồi... tốt lắm đau đớn như thế mà không hé răng nửa câu... con nhớ sau này không đạt được ''tổ cảnh'' thì tuyệt đối không được manh động... không được nó xuất hiện trước mặt người khác... và chỉ dùng nó để luyện đan thôi nghe chưa?... ''

Ngao Minh xong việc lau đi mồ hôi trên trán nhìn hắn như nhìn một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ nhất mà hắn tạo ra, mỉm cười đầy tự tin nói,Long hoàng mà đổ cả mồ hôi thì cũng hiểu giúp hắn đem ''Dược long đế mộc diễm'' vận chuyển một chu thiên nó thì độ khó nó cao thế nào?

hắn vẫn nhắm mắt không phản ứng , cả người hắn hiện tại đều là màu xanh của sinh mệnh lực màu xanh của sự sống , để cả tóc ,mắt thậm chí là lông mày đều có màu xanh lục bên ngoài thì có luồng linh lực màu xanh bao lại nhìn main cực kỳ giống sôn goku trong trạng thái siêu saiyan blue chỉ khác là phải gọi main là siêu saiyan green (xanh lục)thì đúng hơn

“kréttt... “

Một vị thì như u linh trong suốt, bên cạnh có thêm một vị mặc hắc y nữa, không nhìn thấy rõ dung nhan của hai vị vừa bước vào, vị áo đen nhìn Ngao Minh nói:

“Long hoàng... ngươi kéo hắn tới đây làm gì?... thiên tộc đã bắt đầu hành động rồi... rút cuộc là ngươi muốn làm gì?... không phải ngươi nói là để hắn tự sinh tự diệt sao?... mấy lão già đó biết thì phiền phức lắm... rõ ràng đang giăng bẫy mà ngươi vẫn xông à...”

“Minh vương... ta làm gì đó là việc của ta... ta chỉ muốn bảo vệ con của mình mà thôi... không phải ngươi cũng vậy sao?... để con ta tự sinh tự diệt ?... điều này ta không làm được... Mấy lão già quái vật đó ngăn được ta sao?... Nằm mơ... “

Ngao minh cả người khí thế trở nên cuồng bạo cực kỳ nhưng chỉ ảnh hưởng đến hai vị vừa vào không có bất kỳ ảnh hưởng gì hắn, sau lưng ông tám câu ngọc hiện lên cực kỳ rõ ràng, nhưng nó lại có màu vàng, màu vàng của bá khí, màu vàng của sự huy hoàng, màu vàng của sự bá đạo, chín câu ngọc lấy một câu làm đầu hình thành một con vạn trảo kim long giơ nanh múa vuốt, uy áp ép hai vị trước mặt hô hấp cũng trở nên khó khăn,

“Làm sao... làm sao có thể ?... ngộ đạo cửu trùng thiên... không là đại viên mãn... ngươi đột phá... ngươi lúc nào lại đột phá... “

Vị thân hình như trong suốt cùng Minh vương nhìn hắn kinh hãi nói, sau lưng của hai cả hai người cũng bắt đầu có chín câu ngọc hiện lên, chín trắng chín đen nhưng vẫn bị ép cho không cử động được, rõ ràng hoàn toàn không có sức phản kháng trước uy áp của Long hoàng.

“Hài... Linh vương... Minh vương... ta biết hai ông chỉ muốn tốt cho ta... nhưng con ta ,hắn là Ứng đạo giả... cả hai đứa nó đều như vậy... tương lai của hai đứa ta đều nhìn không thấu... có thể bọn hắn sẽ đi được rất xa... nên ta chỉ muốn bên cạnh hắn nhiều hơn mà thôi... hai người đi đi... nếu muốn thì có thể thì cứ nói với mấy lão quái vật kia đi... ta không quan tâm... Ta phải đi đến đó rồi... có thể sẽ có đi mà không có về... nếu có thể thì chiếu cố hắn giúp ta... gửi lời cám ơn đến Kỳ lão quái giúp ta...”

Ngao minh thở dài ảo não, bát ngọc sau lưng không biết từ lúc nào tiêu thất, uy áp cũng biến mất không sót lại chút nào, nhìn hai vị trước mặt nói , giọng mang đầy đau thương.

“Khốn kiếp... ngươi có điên không?.... ngươi biết đó là đâu không?... cả cường giả đại viên mãn bước vào đó thì cũng chỉ có ''một đi không trở lại'' mà thôi... xem như ta thay mặt liên minh cầu xin ngươi... ngươi không được tiến vào đó... ra biết ngươi rất mạnh nhưng một mình tiến vào đó thì... rõ ràng bọn họ đang muốn giết ngươi... ngươi làm vậy là đang tìm chết đó.”

Linh vương nhìn Ngao minh lo lắng tức giận nói.

“Ta biết... cái này hai ông không cần nói với ta... ta làm cho liên minh thế là quá đủ rồi... Liên minh cấm cản bắt ép ta thế cũng là quá đủ lắm rồi... ta muốn tìm nàng... ta muốn nói với nàng là con ta trưởng thành rồi... nó có thể trở thành cường giả rồi... nó có một viên “vương giả chi tâm“... nó có thể bước được bước kia thậm chí bước được các bước còn lại... và các ngươi cũng biết ta tu luyện cũng chỉ vì nàng mà... không nói nhiều nữa... các ngươi đi thông báo đi nếu không ngăn không được ta... Tiễn khách.”

Ngao minh càng ưu thương đau buồn vạn lần, nói.

“Tên điên... ngươi nghĩ bọn họ nói thật sao?... ngươi nghĩ rằng cô ta còn sống chắc?... ngươi biết đó là đâu không?.. là thiên giới... đó là thiên giới đó... là ''đầm rồng hang hổ''... ngươi vào đó chẳng phải là ''chui đầu vào rọ'' sao?... cha ngươi lúc trước hắn đã làm gì?... chém giết ba tên thiên đế sau đó lại hi sinh thân mình phong ấn Thánh đế... yêu tộc và thiên tộc sớm đã kết thù với nhau rồi... ngươi vào đó thì sống được sao?.. sống không được thì cứu cô ta bằng cách nào?... niềm tin à.'”

Linh vương hét toáng lên tức giận nói.

“Ta là kẻ điên đó... được chưa... hai người có thể rời khỏi đây... ta muốn bên cạnh con ta... Lần cuối...”

Ngao minh quay đi nhìn hắn nói.

“Ca ca huynh muốn vậy thật sao?... biết là chết nhưng vẫn đi vào...”

Một bóng Lam bên ngoài bước vào,tóc lông mi lông mày và đồng tử đều có màu Lam kết hợp với khuôn mặt tuấn mĩ, có vài phần giống Ngao minh trên trán có một ấn ký tam xoa kích màu xanh làm cho khuôn mặt của thiếu niên thêm vài phần yêu dị, một thân Lam y xuất trần nhập hóa, sâu không lường được như biển rộng sâu thẳm.

“Lạc long quân ... làm sao ngươi cũng đến đây.... mà ngươi đến đây làm gì?... khuyên ngăn hắn cũng vô dụng thôi... hắn là kẻ điên... hắn điên rồi... hắn vì cô ta nên điên rồi... vì một người con gái mà như thế ?... ta thấy không đáng...”

hai người nhìn người thanh niên áo lam bước vào lắc đầu nói sau đó phi thân đi mất.

“ Ngao Lãm đệ đến đây làm gì?... trở về đi... Âu cơ đâu?... muội ấy bây giờ sao rồi?... vẫn không có gì xoay chuyển à?..”

Ngao minh cũng không quay lại chỉ mở miệng nói.

“Vâng... cô ấy vẫn vậy... mà huynh muốn đi thật sao?... hàiii... vậy Long tộc thì sao?... yêu tộc thì sao?... liên minh thì sao?... huynh nỡ bỏ hết sao?... bọn họ đều cần huynh mà... bây giờ huynh đi chỉ sợ toàn bộ sẽ đổ sông đổ biển hết...”

Lạc Long quân nghe vậy thì sắc mặt đen lại , nhìn ca ca của mình khó hiểu nói, hắn dư hiểu ca ca hắn quantrọng thế nào đối với Liên minh, huynh hắn không chỉ có thực lực mà có cả mưu lược, Kỳ lão quái còn cam bái hạ phong, ''siêu cấp cực phẩm văn võ song toàn'' đây là câu có thể diễn tả Ngao minh.

“Có đệ mà... Long tộc yêu tộc và liên minh... sau này tất cả đều nhờ vào đệ... có thể ta lần này sẽ một đi không trở lại... chăm sóc hai đứa nó giúp ta... đây là Niết bàn chi hỏa... có thứ này thì đệ có thể cứu Âu cơ rồi... thôi ca đi đây... đem hắn về giúp ta... đệ đệ yêu quý của ta.”

Ngao minh âm thanh như đang khóc, ngồi dậy bước đến bên cạnh Lạc long quân xòe bàn tay ra, một đóa hỏa diễm màu đỏ cam yêu dị nhiệt lượng càng kinh khủng hơn nữa, không gian lập tức bị nó đốt cho nát vụn, nếu không phải Ngao minh ngăn cản thì nhiệt lượng đã thiêu hắn(main) chết rồi, sau đó biến mất.

“ca ca... huynh đúng là kẻ điên.. là tên điên... có đáng không?... Tiểu Trần... ta biết con nghe được... tỉnh dậy đi... giả vờ thế đủ rồi..”

Lạc long quân gục xuống khóc nhưng sao đó lại nhìn hắn cười gằn nói,

“... Ông là ai?... tại sao lại biết Phụ hoàng?... mà phụ hoàng đang đi đâu... sau lại ông lại đau buồn như vậy... “

Hắn mở mắt ra, nhìn Lạc long quân nói.

“Không có gì... không biết thì tốt nhất là không nên biết... đến lúc con nên trở về rồi... chuyện của cha con không phải con bây giờ có thể biết... vụt...”

Lạc long quân vừa kết ấn vừa nói cũng không cho hắn nói câu nào nữa, Lạc long quân vừa nói xong thì hắn dưới chân hắn xuất hiện một cái ngôi sao sau đó thì thân hình hắn cũng đã theo đó biến mất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK