“Sao lâu vậy mà nó vẫn không đánh xuống nhỉ?... người biết không?...”
“Ta cũng không biết... nhưng người có thấy nó đang co lại không?...”
“Ừ... ta cũng thấy vậy... xem kìa nó lại co nhanh hơn nữa rồi... không biết gan ai mà lớn thế nhỉ...”
“À.. các ngươi có nhớ một năm trước có tên quái vật hấp thụ cả Lôi linh không?... ta nghĩ chỉ có hắn mà thôi...”
Những người nhìn xem lôi kiếp vừa trao đổi ý kiến qua lại với nhau, không sai hắn chính là người đang độ lôi kiếp,
Bên trong lôi kiếp, lôi điện như điên cuồng lên mãnh kích hướng hắn xông đến nhưng chẳng có một chút tổn hại hắn cả,Hắn còn ở đây ngồi như thế này thì nguyên nhân chỉ có một đó là muốn hoàn thiện hai bộ công pháp mà mình vừa sáng tạo ra : Cửu Chuyển Long Hoàng quyết cùng với Sát Long biến ,hắn chịu đựng tất cả lôi điện cũng chỉ để Rèn luyện thân thể,hắn dư hiểu thân thể quan trọng thế nào đối với Bán Long nhân như hắn.
“Xem ra đã đủ... quá yếu rồi... thân thể chẳng tăng lên được bao nhiêu... xem ra phải chờ đến lúc đó rồi...”
Hắn còn không cần sử dụng “Ứng Long chân thân”, lẳng lặng đưa bàn tay lên sau đó nắm bàn tay đó lại như muốn kiểm tra thân thể bây giờ của mình vậy, Hắn thất vọng với bản thân mình nói ,và cứ thế lôi kiếp của hắn cũng theo đó như bị giày xéo,bắt đầu bị hắn nhanh hơn hấp thụ từ 9 km nhanh chóng biến mất tăm mất tích khiến người quan sát cũng cảm thấy kinh ngạc.
“ Đã xong.. tu vi cũng đã ổn định... Tu la tộc...”
Hắn vẫn giữ thái độ thất vọng với bản thân mình,hai mắt màu xám nhìn về phía Tula tộc địa nhếch môi cười, sau đó hóa thành một huyết ảnh biến mất trên hoàng cung của Diêm vương.
Hắn bây giờ cũng đã biết nhiều hơn về thế giới này, nó căn bản gần như là một vùng đất chết,khắp nơi đều là khí độc,đất thì cằn cỗi không có thứ gì có thể mọc được ở đây, ngoài Linh khí nồng đậm hơn thì ở đây không bằng một góc của Song tinh
Chính vì vậy mà số dân ở đây cũng chỉ bằng một phần mười số người của yêu tộc ở Song tinh,chính xác chỉ khoảng năm mươi vạn dân và chỉ tập trung nhiều ở ba nơi Là Tula tộc địa , Minh tộc tộc địa cùng Diêm thành này, dân số của cả hai tộc: Tu la tộc và Minh tộc chỉ có khoảng ba mươi vạn, còn không bằng đội quân của hắn ở Song tinh nữa.
“Sư phụ người biết lúc nào thì ''Huyết nguyệt hạ san'' mới đến không?... con không muốn ở đây lâu...”
Hắn cực kỳ bất mãn với tốc độ của mình bây giờ nên trong khi bay thì vẫn lẩm bẩm hỏi Atula.
“Con nói vậy cũng phải, nơi này căn bản là một hành tinh chết... không hơn không kém... một năm nữa nó sẽ phủ xuống... tuy nói là một hồi đại cơ duyên với con nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm... nên ta khuyên con nên giúp Diêm vương tàn sát hai tộc còn lại... như thế có thể tiếp nhận truyền thừa của ta.. như thế tỷ lệ sống của con sẽ cao hơn... “
Atula hiện ra nhìn hắn bình tĩnh giải thích nói nhưng trong lòng thì ông đang cực kỳ lo lắng cho Main,''Huyết nguyệt hạ san'' lần này không đơn giản,nó chịu ảnh hưởng từ mệnh tinh của main chỉ sợ main qua khỏi cũng mất nửa cái mạng.
“Sư phụ nói phải... nhưng muốn xông vào Tu la tộc tất nhiên là con phải điều tra một chút... cẩn thận không thừa.. “
Hắn gật đầu đáp xuống một hòn đá ven đường, hắn đang ở Nội vi Hắc Ám Sâm Lâm , nơi tiếp giáp của ba thế lực,nó lúc trước là một cánh rừng đẹp bao nhiêu thì bây giờ nó đáng sợ bấy nhiêu, nó căn bản cũng đã là một cánh rừng chết, toàn bộ cây đã héo úa đen lại như vừa bị đốt xong vậy, xác chết của man thú thì rải rác khắp nơi, khí độc thì càng ngày càng dày đặt.
“Khí độc này kinh người thật... người nói con đến đây làm gì?... sư phụ biết căn nguyên của Khí độc này à...”
Hắn ăn một viên tỵ độc đan,sau đó mới nhìn Atula nói.
“Đúng vậy... con đi thẳng hướng này thì sẽ thấy... lần này ta muốn con lấy một thứ... nó rất khó khăn đấy... chấp nhận hay không đến đó hãy nói... bây giờ sử dụng ẩn thân thuật của con đi... cẩn thận vẫn hơn...”
Atula chỉ về hướng trước mặt hắn sau đó nói.
“Vâng... Tu la tộc?... tạm tha cho các ngươi vậy...”
Hắn nhanh chóng chạy về phía trước, khí tức trên người nhanh chóng biến mất, thân thể cũng theo đó trở nên vô hình,hắn chỉ vừa biến mất vài phút thì có ba bóng người đỏ hiện ra đứng ngay tại lúc hắn vừa biến mất, khuôn mặt đều lạnh mang theo vài phần khó hiểu và khuôn mặt của ba người cực kỳ xấu xí...
Mười lăm phút trôi qua, hắn đang cẩn thận đi đến một cái hồ nước,cảm quan của hắn mách bảo hắn nên cẩn thận, nước trong hồ thì đen kịt, khí độc chính là từ đây tỏa ra, hắn tất nhiên không sợ thứ nước độc đen kịt này ,nên điều hắn mách bảo hắn là đóa hoa sen sáu cánh màu trắng bên trên mỗi cánh hoa lại có những hoa văn kỳ lạ, những cánh hoa đó đang chậm rãi nở ra ngay giữa hồ, nhìn qua đã thấy sự bất phàm của nó, bảo vật thì tất nhiên sẽ có kẻ giữ bảo, đây mới thật sự là điều khiến hắn đề phòng.
“Người nghĩ bên dưới đó là cái gì?...”
Hắn nằm xấp người xuống nhìn cái hồ sau đó giao tiếp với Atula bằng ý thức của mình.
“Một con giao long... Tam trảo tử kim độc giao... Thực lực phi thăng cảnh đại viên mãn... nếu ăn được đóa hoa sen thì nó sẽ hóa rồng phi thăng... con muốn nhìn không?... hay là muốn ăn đóa hoa sen ,chém giết con tam trảo tử kim Độc Giao... “
Atula cũng nhìn vào cái hồ , nói tất nhiên là nói bằng ý thức rồi.
“Tất nhiên là ''giết người cướp của'' rồi... sư phụ biết rồi con hỏi... “
Hắn mặt vô biểu tình, nhưng vẫn có sát khí trong đôi mắt xám trắng của hắn.
“À... há... con hiếu sát vừa thôi... nó là đồng loại của con đấy...”
Atula nhìn hắn mặt không cảm xúc nói.
“Đồng cái gì?... Con là Bán long nhân.. mà nó là một con độc giao... con là nửa rồng nửa người còn nó là man thú ''chính cống''.. sư phụ nói hai bên giống nhau cái gì?... đồng loại đâu mà đồng loại... sư phụ đừng có mà ''thấy người sang mà bắt quàng làm họ'' nhanh như vậy...”
Hắn mắt không rời đóa hoa sen màu tím như có thứ ma lực gì đó lôi kéo hắn vậy,nhưng ý thức của hắn tất nhiên vẫn có thể giao tiếp với Atula.
“À..Ừ.. cũng đúng... chuẩn bị đi... nó sắp chín rồi... luộc thôi...”
Atula lập tức biến mất, hắn cũng theo đó phóng về đóa hoa sen màu trắng,kế hoạch “giết người cướp của'' của hắn chính thức bắt đầu.
“Grào... vụt...”
Một con giao long dài gần mười mét vọt dưới hồ nước độc lên ngăn cản đường đi của hắn, rống lên một tiếng thị uy, nó khá giống rồng có lân giáp màu tím, trên người độc khí lượn lờ , có bốn cái chân như kỳ lân mỗi chân như vậy có ba cái móng cực kỳ sắc bén, một trảo hướng tên ăn trộm vỗ xuống chẳng khác gì một người khổng lồ sắp đập chết một con gián cả.
“Keng.. kong... Quá yếu... “
Hai tay hắn xuất hiện hai thanh kiếm dễ dàng đón đỡ lấy cái chân khổng lồ của con giao không lùi một bước,sau đó hắn lập tức biến mất, nơi hắn xuất hiện lần nữa là phía trên đỉnh đầu của con độc giao,
“Chết... Song kiếm diệt sinh linh... “
hai thanh kiếm trong tay hắn phóng to ra từ một mét hai lúc đầu bay lên đến ba mét , hai thanh kiếm được hắn mạnh mẽ vung ngang xuống, một vàng một đỏ hóa thành màu tím chém thẳng xuống đem đầu của nó cắt thành hai trong khi con độc giao chỉ biết giương đôi mắt kinh hãi và tuyệt vọng của mình.
“Tuy chỉ là Giao nhưng vẫn có một chút long huyết... sư phụ, đóa hoa sen này bây giờ phải làm thế nào?... nhìn nó con lại nhớ một câu thơ người muốn nghe không?”
Hắn trong tay xuất hiện một giọt máu màu vàng kim, thân xác của con giao đã biến mất từ lúc nào, không để xót lại một mẫu thịt, hắn đứng trên mặt hồ trước mặt hắn là một đóa hoa sen màu trắng, hắn phong kinh vân đạm nói.
“Ừ.. nói đi.. con không gấp thì ta gấp cái gì?... không hay là con chết với ta...”
Atula lại hiện ra , cười nói.
“Cả hồ sen có một bông hoa
Hồ rộng mênh mông sóng dạt dào,
Một mình riêng chiếm thú tiêu dao.
Hồng bay muôn dặm hương thơm ngát,
Sóng vỗ nghìn trùng tiết vẫn cao.
Trời đã chiều riêng tây chính trực,
Bùn nào nhơ được vẻ thanh tao.
Hỏi ai chìm đắm trong hồ biếc.
Rẽ nước tung hoa phỏng kiếp nào? ...”
Hắn khẽ giọng phóng tống ra một bài thơ,mặt hồ cũng theo đó bắt đầu trở lại trong suốt như lúc ban đầu của nó, toàn bộ khí độc đã bị hắn thanh lọc,Độc giao chết thì hồ nước này cũng sẽ trở lại ban đầu , hắn chỉ đẩy nhanh tiến độ mà thôi.
“hay... hay lắm... thơ rất hay... ngươi tên là gì?... ta có thể biết được không?”
không phải Atula nói mà một bóng đen vừa bước đến trước mặt hắn nhìn hắn khích lệ nói.
“ Tiểu bối tên là Ngao trần.. xin hỏi quý danh của tiền bối...”
Hắn thi lễ sau đó nói, mắt hắn được ''Ám mâu'' che đi nếu không sẽ thấy rõ mắt hắn đang xoay trong thành đồ án ''mười tám cánh hoa sen'',để do xét và thư hắn nhận được là thực lực người trước mặt hắn tuyệt đối không phải hắn bây giờ có thể chống lại.
“À... ta tên là Leo... mặt trái của một trong mười hai cung hoàng đạo, cung sư tử... ngươi chắc thuộc cung thiên bình nhỉ... nếu hắn có ở đây thì có lẽ ngươi đã có một hồi đại cơ duyên rồi... “
Vị cường giả bí ẩn nhìn hắn nói kéo tấm áo choàng ra để lộ ra cái đầu như sư tử của mình, đôi mắt hắn màu đỏ yêu dị nhìn hắn khiến hắn không rét mà run.
“hả?... Leo?... người là uế linh?... vãn bối nói không sai chứ?”
Hắn thoáng chốc kinh ngạc, mặt trái của một trong mười hai cung hoàng đạo mà bây giờ vẫn còn chạy ngông như vậy là có ý gì?, yếu nhất cũng đánh ngang nhau với cung hoàng đạo đó.
“Đúng... ta chính là Uế Linh... hơn nữa là một uế linh rất mạnh... tiểu bối , ngươi muốn thanh tẩy ta sao?... cứ việc xông vào đây... yên tâm ta sẽ nương tay...”
Leo nhìn hắn không có khinh bỉ mà có sự thú vị, sự thú vị đó hiện rõ ràng trên đôi mắt đó, đôi mắt của Leo.
“Tiền bối thất lễ rồi... keng...”
Hắn nói xong thì trên người bắt đầu có dấu hiệu ''Long hóa'' trong tay thanh sát kiếm hiện ra, tay còn lại thì bắt đầu xuất hiện một lôi cầu màu đỏ yêu dị,hướng Leo xông tới.
“Tiểu bối , ngươi rất tốt... công kích mạnh... tốc độ nhanh... thân thể cứng cáp nhưng lại không mất đi độ dẻo dai... thân pháp ảo diệu... công kích thì quỷ dị khó đoán trước... kinh mạch và mạch máu đều có độ dẻo dai và lớn hơn người bình thường rất nhiều... đúng là tiểu bối ,người là kẻ đầu tiên ta thấy có gần như đầy đủ nhưng thứ này, khá hoàn mỹ đấy nhưng ngươi có một khuyết điểm chết người... banh...”
Leo không ngừng tránh né, lâu lâu thì lại đánh trả vào thân thể hắn như kiểm tra vậy, nhưng vào câu cuối cùng thì hắn vẫn bị ông một cước đá bẹp dí trên mặt hồ nước của hồ bây giờ thì nhìn có vẻ vẫn bình thường nhưng điều bất bình thường thì chỉ có hắn mới biết, mặt hồ này đã bị Leo biến thành một thứ còn cứng hơn cả băng.
Số từ: 2457