“Lang lão ... thì lại làm phiền người dẫn đường rồi.”
Hắn nhảy xuống khỏi tấm lưng thoải mái của Lang lão,nói.
“Cái này thì tất nhiên... làm phiền gì đâu.. theo ta.''
Lang lão sớm đã hóa thành người, bước nhanh về phía trước nói.
“Bái kiến Lang tướng quân... xin hỏi vị này là...?”
Một vị quân binh đi đến chào hỏi.
“không có gì đâu... khách của nguyên soái thôi... các ngươi cứ tiếp tục đi.”
Lang lão nhìn vị quân bình nói sau đó lại dẫn hắn đi sâu vào quân doanh.
“Lang lão... cho ta hỏi một vẫn đề được không?''
Hắn nhìn Lang lão nói.
“được.. hỏi đi.”
Lang lão vẫn bước đi.
“Xung quanh quân doanh có huyễn trận phải không?”
hắn lại nhìn Lang lão nói.
“Phải... sao ngươi biết...”
Lang lão đứng lại, nghiêm nghị nói.
“Chỉ đoán bừa thôi..”
hắn vẫn nhìn lang lão nói.
“Đến rồi...cái trướng trước mặt đấy... Nguyên soái ở bên trong ... ngươi cứ vào đi.”
Lang lão nhìn hắn sau đó chỉ về hướng có cái trướng lớn nhất nói.
“vâng...”
hắn cúi chào Lang lão sau đó lập tức đi nhanh vào trong trướng.
“Con của đại ca quả không tầm thường... không biết nó sẽ thảm như thế nào đây?”
Lang lão thấy hắn bước vào trong trướng mới , ngao ngán nói.
Bên trong trướng khá tối nhưng vẫn nhìn ra ở đây khá rộng rãi, không xa hoa tráng lệ mà đổi lại là vẻ khá đơn sơ giản lược, chỉ có một cái bàn lớn dùng để ra chiến lược, một cái giá treo một bộ giáp màu đỏ , một cây cung và một thanh kích, bên trên nữa thì có một cái ghế cũng màu đỏ nốt,
Có hai người đang ngồi trên đó, Nam thì anh tuấn , mang theo vài phần bá khí, không nói cũng biết là Đại nguyên soái, còn vị còn lại là một vị mĩ nhân ngũ quan tinh xảo ,đôi môi đỏ mọng mặc bạch y tay cầm một cái quạt lông hạc ngồi ngay bên cạnh.
“Tam đệ... nhờ đệ rồi... đừng đánh nó thảm quá.”
Ngao Ứng Long mở miệng nói.
“Vâng..mong là một kích không chết là được.”
Một bóng đem từ trong bóng tối đi ra, sau đó biến mất .
“Keng... “
Hắn không ngần ngại rút ''sát kiếm'' ra đón đỡ chiêu kiếm , nhiệt độ trong trướng lập tức giảm mạnh.
“Mạnh thật... “
Tay hắn tê rần sau cú vừa rồi còn mắt hắn thì bắt đầu co lại không ngừng chuyển động qua lại lưu lại một vệt sáng màu hồng,
“Keng... keng... keng...”
Bóng đen từ bốn phương tám hướng không ngừng tập kích hắn.
“Làm sao... làm sao đây ... là susano.”
hắn lâm vào thế bị động thì đầu óc hắn không ngừng nghĩ cách, hắn cười không sai hắn mỉm cườinói , đồng tử của hắn cũng theo đó mà xoay tròn thành đồ án chín cánh huyết liên.
“keng... rầm.”
Hắn cố tình chậm lại một nhịp, kiếm của đối thủ chém vào bộ khung xương màu đỏ mà hắn vừa dựng lên, tất nhiên chuyện tiếp theo thì ai cũng biết, hắn một kiếm vào đối thủ đem đánh bay.
“Bộp... bộp... Tam đệ ... ngươi bị con ta đánh trúng... lần thứ bao nhiêu ngươi bị đánh trúng nhỉ.”
Ngao Ứng Long vỗ tay, cười trên đau khổ của người khác nói.
“Chỉ là một hư ảnh thôi... trúng đâu mà trúng.”
Vị ''Tam đệ'' bí ẩn lại hiện ra, không chút mất mát nói.
“được rồi.. ta biết nó đánh không trúng ... hài nhi lại đây với phụ thân nào.”
Ngao Ứng Long nhìn hắn vươn tay nói.
“ok... phu thân muốn lại thì lại.”
Hắn lập tức thuấn đi đem thanh kiếm trong tay chém thẳng xuống đầu Ngao Ứng Long.
“kong... con muốn giết người phụ thân vô tâm này thật sao?”
Ngao Ứng Long lấy ngón tay kẹp lấy thân kiếm, nói.
“Không, con chỉ muốn thử sức thôi... mà sao phụ thân biết con sẽ tới... mà nhờ Lang lão đến đón con.”
Hắn đem sát kiếm thu hồi nhìn Ngao Ứng Long, điềm tĩnh nói.
“À... con cứ xem như trùng hợp đi... còn đây là... “
Ngao Ứng Long nói sau đó quay sang vị mĩ phụ.
“Mẹ kế của con à...”
hắn lạnh lùng nói.
“Phụt... con của ngươi quả thật bá chẳng khác gì ngươi.”
Vị mĩ phu phì cười lấy quạt che lại sau đó nhìn Ngao Ứng Long nói.
“Con hiểu nhầm rồi... chỉ là quân sư mới thôi ...được yêu đế đích thân mời tới ... con hiểu nhầm hơi bị lớn rồi đấy.”
Ngao Ứng Long mặt ngay lập tức đen lại, cười khổ nói.
“Quân sư ?... thật... mà thôi sao cũng được... phụ thân muốn làm gì , muốn nói gì mà chẳng được.''
Hắn cũng ngao ngán nói làm cái quái gì mà phụ nữ lại ra trận làm quân sư.như thế còn ngồi chung một chỗ nữa bảo sao không hiểu lầm mới lạ.
“Tam đệ, phiền ngươi ... dẫn quân sư rời đi.”
Ngao Ứng Long nhìn tam đệ của mình nói.
“vâng... vậy mời quân sư.”
Tam đệ của hắn lại nhìn nguyệt mị, nói.
“vậy thì hai cha con trò chuyện vui vẻ... ta xin cáo lui.”
Vị ''quân sư'' đứng dậy bước ra khỏi trướng, tam đệ của hắn cũng lẩn mất.
“ Ừm... sao cũng được... con sống bên đó... có tốt không?''
Ngao Ứng Long quay lại nhìn hắn , nói
“Lúc đầu thì hơi khó sống... sau này thì tốt hơn nhiều..”
Hắn vẫn lạnh như băng nói.
“Ta nghe nói con cũng là Song tinh... chắc biết Seigen với Arima, cả Mục lão nữa ,con có biết không?.”
Ngao Ứng Long hào hứng dò hỏi.
“Biết...không những biết mà Mục lão còn là sư phụ của con... nhưng seigen thúc đi rồi... Mục lão cũng mất tích rồi.”
Hắn càng nói càng buồn.
“Cái gì?... con nói cái gì?... Seigen, tên kia chết thật sao?...cả Mục lão nữa..”
Ngao Ứng Long kích động đứng dậy nói.
“Nói dối thì con được gì?... vậy mẹ con đi đâu rồi?...”
hắn nhìn Ngao Ứng Long ,không cảm xúc nói.
“Mẹ của con sao?... mất tích rồi... bị tên khốn kiếp kia mang đi rồi.”
Ngao Ứng Long càng lâm vào trầm mặt, nhưng sát khí thì lại không ngừng tăng lên.
“ Vậy sao?... phụ thân không cần phải đau thương như vậy... chẳng ra dáng một chỗ dựa cho yêu tộc gì cả?... Con muốn biết chiến tranh diễn ra bao lâu rồi.”
hắn vẫn vậy, nhìn phụ thân hắn nói.
“Ừm... chiến tranh đã đến hồi kết rồi... mai có lẽ là trận cuối... thôi con về nghỉ đi.. mai sẽ mệt mỏi đó.”
Ngao Ứng Long cũng rủ rượi nói.
“Vâng...”
hắn nhìn phụ thân hắn một lúc rồi cũng quay người rời đi.
“Tĩnh Nhi , nàng thấy con chúng ta chứ... nó trưởng thành thật rồi... sao nàng còn chưa quay về bên cạnh ta... tại sao chứ?”
Ngao Ứng Long thấy hắn rời đi thì những giọt nước mắt bắt đầu rơi xuống trên khuôn mặt anh tuấn, cương nghị, giọt nước mắt mang đầy sự hạnh phúc và cắn rứt của một vị anh hùng dân tộc , một người quyền lực nhất của yêu tộc dưới một người trên vạn người ,bây giờ lại lặng lẽ ủ rủ ngồi khóc một mình.