“Cũng chẳng có gì mới lạ... chán chết.”
Hắn đi hết một vòng hoàng cung, đưa hai tay lên để sau đầu ngán ngẩm cười vừa bước đi vừa nói.
“Ngươi đứng lại... ngươi muốn đi đâu... không biết ở đây là cấm địa à?... mà còn dám tiến vào...”
Một âm thanh nhỏ nhẹ cho dù là mắng to đến đâu thì vẫn là quá nhỏ nhẹ đối với hắn ,từ phía sau hắn vang lên.
“hahaha... phụ thân nói với ta, ta muốn đi đâu thì cứ đi... tất nhiên là cấm địa cũng không có vấn đề chứ nhỉ... là tiểu hồ ly tinh à... cho ta biết tên được không?”
Hắn quay lại mỉm cười mặt vô học nói ,
đối diện với hắn là một vị thiếu nữ khoảng mười sáu mười bảy tuổi khuôn mặt xinh đẹp siêu phàm thoát tục chẳng khác gì tiên nữ, nhưng thấp hơn hắn cả cái đầu(hắn cao 1m85 nên thiếu nữ cao ít nhất cũng 1m75 cộng thêm đôi tai nữa ) mặc một bạch y trắng từ đầu đến chân, trên tóc có một đôi tai cáo cả hai cũng màu trắng nốt ,đôi mắt có đến hai màu, bên phải màu vàng, bên còn lại có màu xanh, đặt sắc là sau lưng có hai cái đuôi trắng muốt đang vung vẫy .
“ Ờ... cấm địa tất nhiên là cấm các loại người như ngươi tiến vào..”
Thiếu nữ giận dữ nói.
“Ừm đúng là thế rồi đó.. càng cấm thì người ta càng muốn làm mà ... cô chịu phối hợp một chút đi... sắp có hệ rồi đó chuẩn bị trốn đi...”
Hắn ghé đến đôi tay trên đỉnh đầu của thiếu nữ nói nhỏ.
“keng...keng... ngươi... “
Shuriken không biết từ đâu bay tới ,Thiếu nữ chưa kịp nói gì thì hắn đã kéo ôm vào trong lòng, tất nhiên hắn là kẻ phải chịu đạn thay rồi nhưng không sao anh có haki quan sát mà. ( đoạn này main thì được xem là dại gái hay được xem là ga lăng đây )
“Ngươi đến đây để giết ta hay giết cô bé này... còn cô coi có thời cơ thì lập tức trốn đi.”
Hắn nhìn về phía có một bóng đen vừa xuất hiện, nói thật hắn sớm biết là có người quan sát hắn rồi.
“Ta đến để giết cả hai người các ngươi... được chứ... đi chết đi.”
Bóng đen nói xong thì lập tức biến mất
''keng... thời cơ có rồi đó cô còn không mau trốn đi.”
hắn nhanh chóng đón đỡ được thanh chủy thủ màu tím không ngừng tỏa ra khí tức lạnh lẽo của hắc y nhân, nhìn về thiếu nữ quát.
“được rồi...”
Thiếu nữ đó nói xong thì trốn đi mất.
“Biết phối hợp đó... còn ngươi lấy cái tu vi này đi ám sát ta thì ngươi đi chết được rồi ... thời không đại trận, khởi.”
hắn nhếch miệng cười nói, quả thật tên hắc y nhân chỉ có thực lực yêu đế hậu kỳ thôi ờ thì chỉ có hậu kỳ thôi, trong tay hắn xuất hiện một lá phù , hắn lập tức ấn xuống đất hét lên, sau đó lập tức biến mất.
“Cái gì...phụt... keng ... keng ...”
Hắc ý nhân hét thảm một cái, một hư ảnh và một vết chém làm quà tặng vết chém cực lớn sâu tận xương ngay sau lưng nhưng hắn vẫn cố gắng gượng đón đỡ những chiêu kiếm của Ngao Trần , càng ngày càng có nhiều vết thương hơn, hắn gục xuống cả người toàn máu và máu, hắn sức cùng lực kiệt rồi.
“Sao nào muốn kiểm tra chiến lực của ta nữa không? ... ngươi về nói với Xà Đại là muốn kiểm tra chiến lực của ta thì mời kẻ có thực lực cao một chút ...''
hắn lại như u linh hiện ra,đại trận cũng theo đó biến mất, hắn nhìn vị hắc y nhân trước mặt nói.
“Làm sao ngươi biết ta đến để thử chiến lực của ngươi.. còn biết cả tổng trưởng sai tới nữa...”
hắc y nhân hoảng sợ nói.
“khó khăn lắm sao?... ngươi có quá nhiều sơ hở... thứ nhất là có tên sát thủ nào muốn giết người mà còn hiện thân ra nói chuyện không?... thứ hai ngươi không dùng hết sức... thứ ba ngươi có một hình xăm khá giống với Xà lão... được rồi ngươi đi đi.”
hắn mở miệng giải thích.
“Vâng... thiếu chủ quá tinh tướng... chẳng khác gì tổng chủ cả.”
hắc y nhân vừa lẩn thẩn ròi đi vừa nói.
“hài... Tam đệ của phụ thân nhớ thù giai thật... phải nói với phụ thân về chuyện này mới được... để xem phụ thân giải quyết thế nào?... cô ra đây đi... mọi chuyện chỉ là hiểu lầm thôi.”
Hắn thở dài một hơi, nói.
“Ừm... ta là ngũ công chúa Hồ nguyệt nhi...Ta cũng sắp đi gặp sư phụ ta... ngươi đi theo không?''
Thiếu nữ bước ra nói.
“Ngũ công chúa... đi theo á cũng được dù gì ta cũng đang rảnh...”
Hắn nghi hoặc nói, nhưng trong lòng thì lắc đầu than thầm:“ lần này gặp rồi... gặp thật rồi... phụ thân người sau này chết cũng linh lắm đó... mới đó đã gặp rồi... mong là không phải như vị Hồ quân sư ''hung ác” kia .”
“ được.. đi thôi.. mong là sư phụ hại chết ngươi.”
Hồ nguyệt nhi nhìn hắn mỉm cười nói, sau đó bước đi.
“Xong... chính xác rồi... lần này xác cmn định tiếp rồi... hại chết người khác thì có ai ngoài vị siêu cấp dân ''bán hành'' Hồ quân sư hồ tĩnh di chứ... nhìn phụ thân cũng đủ hiểu là đắc tội một cái là lập tức nhận kết quả thê thảm thế nào.”
Hắn qua lời nói của Hồ nguyệt nhi đã xác định thành công sư phụ của vị ngũ công chúa trước mặt là ai, càng ngán ngẩm bước theo nói.
Tại hoàng cung của yêu đế, văn võ bá quan đang ầm ĩ nghị sự thì:
“Rầm... “
Một bóng trắng một bóng đỏ bước từ ngoài vào, không nói cũng biết là Ngũ công chúa và hắn rồi.
“Bái kiến ngũ công chúa...”
Tất cả đều cuối đầu chào tất nhiên trừ bốn người à không năm người mới đủ bao gồm :hắn,yêu đế , yêu hậu, Cha hắn và vị cuối cùng tất nhiên Hồ quân sư hồ tĩnh di rồi.
Đại điện nguy nga, bên trong có tám cái cột lớn, trạm trổ họa tiết rồng bay phượng múa. Các văn võ bá quan xếp thành sáu hàng đứng tại hai bên, chính giữa thảm đỏ trải dài.
Quan võ đa phần là nam thì hắn không nói nhưng quan văn toàn là nữ thì hắn chính thức ngất đi, nữ làm quan văn , toàn bộ quan văn đều là nữ đó, điều này đáng để suy ngẩm.
Hắn cũng để ý hai vị yêu đế và yêu hậu mặc long phượng song bào đang ngồi trên hoàng tọa ,vị yêu đế nhìn tướng mạo khá giống hắn nói đúng hơn thì vị yêu đế khuôn mặt chẳng khác gì cha hắn cả chỉ có đều là ôn hòa hơn mà thôi, còn vị yêu hậu thì chuẩn cấp” mẫu nghi thiên hạ”(mẹ của muôn dân).
“bái kiến phụ hoàng(bệ hạ)..”
Cả hai cùng cúi chào, sau đó chia nhau hắn đi đến bên cha hắn, còn vị ngũ công chúa thì chạy một mạch đến bên cạnh Hồ tĩnh di.
“bãi triều...”
Yêu hậu phất tay một tiếng nói.
toàn bộ văn võ bá quan bắt đầu ùn ùn rời đi, nhưng không ít vị quan văn vừa đi vừa cười nói, bàn tán xôn xao về hắn như:
“ngươi có thấy tên ''tiểu bạch kiểm'' đó không?”
“Ừm... da hắn trắng thật đó... muốn cắn cho một miếng...''
“Nhìn hắn cũng soái phết... không biết hắn sẽ vào tay ai đây...”
''...”
Lời bàn tán này có thể kể đến hôm mai vẫn chưa hết, còn hắn thì chỉ biết nghệt mặt ra, cười khổ.
Quay lại với gia đình hoàng tộc.
“Con đến đây để làm gì... không biết là đang có đại sự sao, mà lại dám mò tới đây, hả?... hoàng huynh ,đó là ...”
Yêu đế mở miệng nhìn Hồ nguyệt nhi tỏ vẻ tức giận nói , nhìn ngao ứng long đang trong trạng thái đứng hình tạm thời nói tiếp.
“Bẩm bệ hạ... đây là con của thần... Ngao Trần... “
Ngao ứng long đứng ra, nói.
“Ừm... là con của hoàng huynh à ... thảo nào... không tồi... mười bảy tuổi yêu đế trung kỳ... đúng là anh hùng xuất thiếu niên a... nào lên đây ngồi với ta nào.”
Yêu đế cười lớn nói.
“Ặc cái này... thì không được hoàng tọa không phải ai muốn ngồi cũng được.”
hắn cùng ngao ứng long cứng họng nói.
“Hoàng huynh không cần lo... ai ở đây cũng biết cái hoàng tọa này là huynh giao cho đệ mượn ngồi một thời gian thôi... có ai ở đây dám phản đối đâu...nào tiểu Trần lên đây ngồi với ta nào?”
Yêu đế nhìn Ngao ứng long sau đó nhìn hắn nói.
“Thôi.. cảm tạ bệ hạ.. con không thích ngồi ... con thích đứng thôi.”
hắn lên tiếng giải quyết xung đột.
“Phụ hoàng... sư phụ có chuyện muốn nói..”
Hồ nguyệt nhi nhao nhao làm loạn nói.
“Ặc... lại là hứa hôn nữa à... hoàng huynh đệ cầu xin huynh làm gì đó đi... nếu không đệ chết mất..”
Yêu đế cười khổ , nhìn ngao ứng long nói nhưng ngón tay chỉ về phía yêu hậu biểu thị” nàng ta chắc chắn sẽ không tha cho ta“.
“Không.. bệ hạ hiểu nhầm rồi...”
Hồ tĩnh di lên tiếng nói.
“Hú hồn... là chuyện gì ... quân sư nói đi... “
yêu đế vuốt vuốt ngực như muốn nói”hôm nay ta đỡ khổ rồi'' ,nói.
“Là ngũ công chúa muốn cưới Ngao tiểu nguyên soái làm phu quân...”
Hồ tĩnh di mỉm cười chỉ quạt về phía hắn nói.
“Phụt... Phụ thân... hai ta không ba ta lần này xác định... rồi... trốn cũng trốn không thoát... phụ thân nói gì đi chứ... thôi xong phụ thân không giúp được mình rồi... yêu đế sao nhìn thảm thế ... chắc cũng bị xác định luôn rồi... đành tự lực cánh sinh vậy”
hắn phun một ngụm máu tươi nói nhưng nhìn sắc mặt phụ thân hắn và yêu đế cả hai có sắc mặt còn bi thảm hơn cả hắn, tình trạng của hai người được gói gọn trong câu” ốc không mang nổi mình ốc”, thì hắn cũng chỉ biết thở dài.
Nói cái gì chứ, bên cạnh yêu hậu thì yêu đế chỉ có nước chịu trận ăn hành chẳng khác gì so với ngao ứng long bị hồ tĩnh di cho ăn hành là bao, như thế thì còn ai dám lên tiếng nói giúp hắn chứ.
“ Con không đồng ý... con không thích vị Ngũ công chúa kia... ặc”
hắn đứng ra nói thì ngay lập tức hắn hiểu được cảm giác mà cha hắn và yêu đế phải gánh chịu mấy năm nay, áp lực... áp lực quá lớn.. ép hắn run cả người, từ đâu ra à... tất nhiên là từ Hồ nguyệt nhi mà ra rồi.
“Ngươi nói lời này là thật... đúng không?''
Hồ nguyệt nhi nhìn hắn nói, sát khí còn kinh khủng hơn cả hắn, nữ nhân tức giận quả thật quá đáng sợ.
Số từ: 2189