Khi Đường Tụng xách hộp đàn đi xuống dưới, vừa hay gặp phải Từ Tình đang đi về. Khuôn mặt nàng hơi tiều tụy, tóc cũng hơi rối, cúi đầu đi về phía trước. Đường Tụng rất quen thuộc với trạng thái này, hắn cũng từng như vậy. “Chào buổi tối.” Đường Tụng cười chào. Từ Tình nghe vậy, vội vàng ngẩng đầu lên: “Chào buổi tối, đã về rồi?” “Ừm, có vài việc cần xử lý.” “Vậy… tạm biệt.” Từ TÌnh hơi mất mát, nàng vốn còn định khách sao vài câu, xem có thể nhờ Đường Tụng giới...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.