Lúc này, Đổng Ngọc Ngôn cảm thấy mình rốt cuộc cũng tìm thấy hoàng tử thuộc về mình.
Đường Tụng khẽ cười nói: “Đại mỹ nữ, quay đầu nhớ gửi ảnh cho tôi đấy.”
Từ việc hoàn thành nhiệm vụ ẩn, việc phát triển mối quan hệ này quan trọng hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Chỉ riêng phần thưởng của hệ thống, cũng đáng giá để mong chờ rồi.
Nghĩ đến đây, lại tiếp tục nghe mấy vị này trò chuyện, tiếp xúc với nhiều người cũng là chuyện tốt.
Đổng Ngọc Ngôn thì đứng yên tại chỗ, thưởng thức tấm ảnh rất lâu, lúc này mới chia sẻ cho Đường Tụng.
Nhân tiện lại gửi một cái emoji xấu hổ.
Đường Tụng không thể làm gì khác hơn là đáp lại bằng ảnh động ‘ôm một cái’.
Hai mắt Đổng Ngọc Ngôn sáng lên, cũng đáp lại bằng một cái ‘ôm một cái’.
Sau đó, nàng mở vòng bạn bè trên wechat, post ảnh và đăng tus.
“Một ngày rất vui vẻ, hôm nay ngẫu nhiên gặp được Lý tổng Lý Minh Bác của Hằng Đạt, Lý tổng làm người cực tốt, đã học được rất nhiều khi trò chuyện với ông ấy.”
“Lần đầu ăn cơm với nhiều đại lão như vậy, cảm thấy hơi khẩn trương, cũng may là có bạn học cũ bên cạnh.”
Nàng do dự ở mục ‘ai có thể xem’ một lúc, cuối cùng vẫn từ bỏ ẩn Đường Tụng.
Quên đi, mất mặt thì mất mặt đi.
Ấn vào đăng bài.
Thở phào một hơi.
Ngay sau đó, Đổng Ngọc Ngôn lại nghĩ đến gì đó, liếc trộm Đường Tụng đang trò chuyện vui vẻ với một đám đại lão.
Liền bổ sung xem một bình luận ở bên dưới bài đăng.
“Trong hình còn có Vương tổng của Trung Thành, Bạch Tổng của Bảo Long, Trương tổng của Theien Hải, Lương tổng của Nghiễm Nguyên, ông chủ Tạ của Yến Khách Lâu. Run lẩy bẩy ing, cảm giác mình thật nhỏ bé.”
Đổng Ngọc Ngôn thường xuyên đăng bài lên vòng bạn bè, ngoại trừ ảnh khoe đẹp ra, thì còn chia sẻ một ít chuyện trong công việc và đời sống.
Gần đây bị lãnh đạo quấy rầy, nên một tuần rồi không đăng bài.
Lúc này vừa mới đăng không lâu, đã có rất nhiều người nhảy vào like, hơn nữa còn có không ít bình luận.
Lưu Lệ Lệ: “Oa, Ngọc Ngôn, soái ca bên cạnh cô là ai vậy? Làm ơn giới thiệu cho tôi đi!”
Trương Vũ Hàng: “Nữ thần đã là hoa có chủ rồi sao? Khóc!”
Trần Hiểu Đình: “Yến Khách Lâu đối diện trường học à, lâu rồi không đến đó, rất thèm món vịt quay ở đó.”
…
Đây đều là bạn học cũ hoặc là bạn bè bình thường, tự nhiên không biết thân phận của mấy vị trong ảnh.
Sau đó chỉ cần chờ đợi là được, chờ đồng nghiệp trong công ty nhìn thấy, tin rằng sẽ đạt được hiệu quả như mong muốn.
Lại chờ một lát, Đổng Ngọc Ngôn mới mở vòng bạn bè ra xem.
Tài vụ - Từ Ba: “Đúng là Lý tổng này, tôi còn cho rằng mình hoa mắt.”
Tổ trưởng Lưu: “Tiểu Đổng, cô đúng là thâm tàng bất lộ nha!”
Nhân lực – Trương Ngọc Cầm: “Trời ạ, đúng là Vương tổng của Trung Thành kìa, tôi từng nhìn thấy trong một buổi hoạt động.”
Danh Dương: “Bạn tốt của mình yêu đương, mình lại không biết????”
Keng keng keng.
Âm thanh của wechat bắt đầu vang lên không ngừng.
Đổng Ngọc Ngôn liếc mắt nhìn một cái, quả nhiên là một đám đồng nghiệp đang điên cuồng @ nàng.
Khai phát – Vương Thuận Vũ: “@ Đổng Ngọc Ngôn, đây là giả heo ăn thịt hổ à!”
Khai phát – Lưu Học Thành: “Ngọc Ngôn, có quan hệ như vậy, hoàn toàn có thể chuyển sang bộ phận tiêu thụ nha.”
Tiêu thụ - Lý Kinh Viễn: “Mọi người đang nói gì vậy? Sao tôi không hiểu…”
Bạn bè trong công ty của Đổng Ngọc Ngôn đều ở bộ phận khai thác, cho nên người của những bộ phận khác vẫn đang khó hiểu.
Vương Thuận Vũ thấy vậy, liền chia sẻ tấm ảnh kia vào trong nhóm chat.
Trong giây lát, một hòn đá làm dấy lên ngàn cơn sóng.
...
Có người hiểu việc nhìn thấy rượu trên bàn cơm thì hít một hơi.
“Mọi người chú ý rượu trên bàn không? Phải hơn mười ngàn là ít.”
“Ai đi nhìn rượu làm gì, nhìn người đứng cạnh Đổng Ngọc Ngôn kìa.”
“Đậu xanh! Đây không phải là Lý tổng của Hằng Đạt sao? Tháng trước ông chủ chúng ta mời uống rượu, kết quả người ta quá bận nên từ chối.”
“Còn có Bạch tổng Bạch Thắng Lợi kia, công ty chúng ta vẫn luôn muốn lấy đơn đặt hàng vận chuyển xe của Bảo Long, nghe nói muốn gặp Bạch tổng một lần cũng khó.”
“Vốn tưởng rằng mọi người đều là người làm công bình thường, không ngờ người ta lại là đại tiểu thư cải trang vi hành.”
Hoa Vũ xử lý chuyên chở hàng hóa ở Yến Thành và các quận huyện chung quanh, bởi vì công ty mới thành lập không lâu, lại không có quan hệ, nên chủ yếu là vận chuyển thực phẩm, đồ uống và linh kiện, đơn hàng rẻ tiền, hàng hóa nhiều, không kiếm được bao nhiêu.
Mãi đến năm ngoái, ông chủ dẫn đầu thành lập một tổ hạng mục, vất vả lắm mới lấy được đơn hàng của Hằng Đạt, lúc này mới phát triển lên được một chút.
Xí nghiệp muốn phát triển lớn mạnh, cần phải lấy được đơn hàng từ các công ty lớn, đây không chỉ chứng minh thực lực của công ty, mà còn có thể mang lại lợi nhuận ổn định cho công ty.
Có khách hàng lớn như Hằng Đạt, những công ty cỡ trung và nhỏ khác ở Yến Thành mới tin tưởng thực lực của Hoa Vũ bọn họ.
Mà vận chuyển xe hơi chính là điểm đột phá tiếp theo của Hoa Vũ, vì thế bọn họ đã nỗ lực rất lâu, Bạch tổng là mục tiêu trọng điểm của bọn họ.
Không lâu sau, Đổng Ngọc Ngôn được tổng giám đốc bộ phận khai thác là Từ Lỗi kéo vào một nhóm chat khác.
Liếc mắt nhìn thành viên trong nhóm, Đổng Ngọc Ngôn nhất thời tâm loạn như ma.
Trong nhóm này không chỉ có các lãnh đạo của các bộ môn, thậm chí còn có ông chủ và hai vị phó tổng của công ty.
Đây chính là nhóm chat của cấp lãnh đạo công ty.
Đổng Ngọc Ngôn nào được thấy cảnh tượng lớn như vậy, ý định của nàng chỉ là dựa hơi Lý tổng để dọa lãnh đạo quấy rầy mình thôi.