Nhà họ Trầm. Trầm Ngọc Đình dừng xe ở trước cửa, trên mặt mang theo nụ cười như có như không. “Anh xuống cầm quà.” Đường Tụng gọi nàng lại. “Quà gì?” “Quà cho cô chú, có cả của em.” “Không cần, anh đã tặng rất nhiều rồi…” Trầm Ngọc Đình lắc lắc bức tranh và bó hoa hồng trong tay. Đường Tụng lấy mấy túi quà đã chuẩn bị ra, cười nói: “Đi thôi, đến nhà em ăn chùa ngủ chùa, không biếu thứ gì thì không hay lắm.” “Không sao, cha mẹ tôi không để ý, bọn họ… cũng có hảo cảm với anh mà.”
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.