“A!?” Vương Yến Yến che miệng, suýt nữa kêu lên thành tiếng, ánh mắt nhìn về phía Đường Tụng cũng trở nên vô cùng nóng bỏng.
Không ngờ nam thần chân chính trong đám bạn học lại là Đường Tụng.
Lộ Tử Khoan thân với Đường Tụng nhất, nhưng cũng không biết Đường Tụng còn quen biết những nhân vật ở giai tầng này.
“Anh Lý, mấy người kia đều là bạn học của tôi, chúng tôi đang ngồi ăn ở bên cạnh, nghe nói qua bên này mời rượu, không ngờ lại trùng hợp gặp phải anh.” Đường Tụng quay đầu nhìn đám bạn học, lại giới thiệu sơ qua.
Trầm Lập Siêu nghĩ đến lúc nãy mình làm khó Đường Tụng trong phòng riêng, lập tức lặng lẽ cúi đầu, không dám thở mạnh.
Vương Yến Yến thì đưa tay vuốt tóc, nở nụ cười tự cho là quyến rũ.
Lộ Tử Khoan thì lại nhìn Đường Tụng với ánh mắt xa lạ, nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, vậy bọn tôi đi về phòng trước.”
Lý Minh Bác cười ha ha: “Có cần vào uống vài ly không?”
Lưu Thiên Hào vội vàng lắc đầu nói: “Không quấy rầy chư vị nữa, bọn tôi cũng là lâu rồi không gặp, không quay về thì đồ ăn sẽ nguội hết.”
“Vậy tôi không giữ lại nữa, hôm nay mang mấy chai Macallan 18, cho các cậu một bình nếm thử một chút.” Lý Minh Bác cũng rất tinh ranh, mặc kệ đối phương có quan hệ gì với Đường Tụng, dù sao lễ nhiều là không sai.
“Vậy sao được, rượu của ngài cũng phải hơn mấy ngàn là ít.” Lưu Thiên Hào vội vàng từ chối.
Lý Minh Bác lại trực tiếp đưa rượu qua: “Đây là quà tôi đưa cho cậu em Đường, các cậu coi như uống rượu của Đường Tụng đi.”
Lưu Thiên Hào xấu hổ nhận lấy chai rượu, nội tâm cũng đang thấp thỏm và căng thẳng.
Nếu như lát nữa Đường Tụng nói xấu mình, lấy quan hệ của Đường Tụng với Lý tổng, chỉ sợ mình sẽ xong đời.
Nhưng đã đắc tội rồi, bây giờ chỉ có thể nghĩ biện pháp cứu vãn: “Vậy thì cám ơn, Đường Tụng, sau này có chuyện gì cứ nói với tôi một tiếng.”
Đường Tụng vẫn chưa bao giờ coi Lưu Thiên Hào ra gì, nghe vậy chỉ nhàn nhạt nói: “Không cần khách khí.”
Đến khi mọi người rời đi, Đổng Ngọc Ngôn lại đứng yên không nhúc nhích, gò má xinh đẹp tràn đầy vẻ xoắn xuýt và do dự, đôi môi mấp máy tựa như muốn nói gì đó.
Lý Minh Bác nghĩ đến chuyện lúc này, chỉ vào Đổng Ngọc Ngôn nói: “Có cần mời vị bạn học này vào nói chuyện vài câu, uống một chén không? Có lẽ vừa rồi có hiểu lầm gì đó.”
Đổng Ngọc Ngôn lập tức mở to mắt, không muốn lại bỏ qua cơ hội hiếm có này, mặt đầy mong chờ: “Có thể chứ?”
Lý Minh Bác lại đưa mắt nhìn về phía Đường Tụng, tỏ vẻ hắn làm chủ.
Đường Tụng nhận ra tâm tư của Đổng Ngọc Ngôn, cũng gật đầu cười.
Lý Minh Bác không còn vẻ lạnh nhạt vừa rồi, mà chân thành nói: “Tiểu Đồng của Hoa Vũ đúng không, nói đến thì hai công ty chúng ta cũng là đồng bạn hợp tác nhiều năm, nghiệp vụ phân phối của Yến Thành của chúng tôi đều là do bên Hoa Vũ các cô phụ trách. Đúng rồi, cô làm ở bộ phận nào?”
Đổng Ngọc Ngôn kích động nói: “Lý… Lý tổng, tôi làm khai thác phần mềm ở bộ phận khai thác.”
Lý Minh Bác nói: “Một lập trình viên mà lại xinh đẹp như vậy, đúng là hiếm thấy. Đừng đứng ở cửa nữa, mau vào đi.”
Lúc này thư ký Trần kia đã chuyển ghế vào, vị trí ngay bên cạnh Lý Minh Bác.
Đổng Ngọc Ngôn vội vàng bước vào trong, đứng bên cạnh Đường Tụng.
Thư ký Trần lại rón rén đóng cửa phòng lại.
Trong hành lang, Lưu Thiên Hào nhìn cánh cửa đóng chặt với vẻ phức tạp, cảm xúc ngổn ngang.
Vừa rồi hắn vẫn còn như chúng tinh phủng nguyệt, bây giờ lại cảm thấy mình như lâu la.
“Vị này là Vương Đức Thắng, chủ tịch tập đoàn Trung Thành. Tập đoàn Trung Thành là chuỗi mắt xích ăn uống trứ danh của Yến Thành chúng ta.”
“Vị này là Bạch Thắng Lợi, phó tổng của Bảo Long, không ít cửa hàng 4S ở Yến Thành đều nằm dưới trướng của Bảo Long, về sau mua xe cứ tìm ông ấy.”
“Phó tổng Thiên Hải, Trương Thành Viễn. Là một công ty khai phát lớn ở Yến Thành.”
“Tổng giám đốc Lương Khải Văn của Nghiễm Nguyên, là một trong những đồng bạn hợp tác quan trọng của Hằng Đạt.”
“Vị cuối cùng này là chủ nơi này, ha ha, Tạ Hiểu Lỗi, ông chủ Yến Khách Lâu.”
Lý Minh Bác giới thiệu cho Đường Tụng các vị ngồi đây, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Đổng Ngọc Ngôn thì đứng yên tại chỗ, không tự chủ được mà nín thở.
Đường Tụng cố gắng bảo trì bình tĩnh, chào hỏi từng người một.
Lý Minh Bác ho khan một tiếng: “Ha ha, khẳng định mấy vị ngồi đây đều không đoán được lai lịch của cậu em này của tôi.”
“Trưởng bối của vị này làm quản lý cấp cao trong tập đoàn Đường Tống, mấy ngày trước mua một chiếc xe máy ở chỗ tôi, lại còn do chủ tịch tự mình xử lý đơn đặt hàng.”
Thần sắc Đường Tụng hơi mất tự nhiên, loại cảm giác trang bức hộ này quá không hài hòa.
Mấy người ngồi đây nghe vậy thì đều kinh ngạc.
Còn tưởng rằng là con cháu của nhà nào ở Yến Thành, không ngờ lại là tập đoàn Đường Tống đại danh đỉnh đỉnh.