Từ Lỗi: “Tiểu Đổng, xin lỗi đã quấy rầy cô nghỉ ngơi, bây giờ có rảnh không? Tôi thấy ảnh chụp trên vòng bạn bè của cô, nên muốn hỏi một cái, cô và Lý tổng, Bạch tổng có quan hệ thế nào?”
Đổng Ngọc Ngôn vẫn đang cân nhắc xem nên trả lời thế nào, ông chủ của Hoa Vũ là Trương Hoa Vũ đã lên tiếng.
“Đừng khẩn trương, bọn tôi không có ý gì cả, Hằng Đạt là khách hàng quan trọng của chúng ta, Bảo Long cũng là mục tiêu của chúng ta. Cô là nhân viên của công ty, tích cực tạo mối quan hệ với khách hàng là bản lĩnh của cô, nhưng nó cũng mang ý nghĩa rất quan trọng với sự phát triển của toàn bộ công ty.”
Đổng Ngọc Ngôn lập tức dự cảm được, đây là mọt cơ hội có thể thay đổi cuộc sống của nàng.
Chỉ cần nàng mặt dày, như vậy không chỉ có thể giải quyết phiền phức, mà địa vị và đãi ngộ trong công ty sẽ biến hóa nghênh trời lệch đất.
Lại nhìn nhìn Đường Tụng trên bàn rượu.
Nếu như Đường Tụng biết mình nói dối, vậy mình sẽ trở thành người phụ nữ thế nào trong mắt Đường Tụng?
Nịnh nọt? Có dụng ý khác?
Nghĩ đến đây, Đổng Ngọc Ngôn vẫn quyết định nói thật: “Là bạn của tôi có quan hệ rất tốt với Lý tổng, hôm nay với quen Bạch tổng.”
Nói xong còn chụp một tấm ảnh thời gian thực, rồi gửi vào nhóm.
Trong hình, Lý Minh Bác đang rót rượu cho Đường Tụng, Bạch Thắng Lợi ở bên cạnh còn vỗ bả vai của Đường Tụng, trên mặt cười tươi rói, thái độ cực kỳ nhiệt tình.
Tuy rằng Đổng Ngọc Ngôn chỉ nói là bạn, nhưng kết hợp với dáng vẻ thân mật của nàng và Đường Tụng trong tấm ảnh vừa nãy.
Những vị lãnh đạo này đều hiểu rõ.
Trong nhóm yên tĩnh một lát, Trương Hoa Vũ lai nói tiếp.
“Ngọc Ngôn, mặc dù cô là nhân viên bộ phận khai thác, nhưng có thể giữ gìn mối quan hệ với khách hàng lớn của công ty, cũng phải có tiền thưởng.”
“Bên phía nhân lực vừa mới điều chỉnh cương vị của cô, chức vụ ban đầu vẫn giữ lại, đồng thời kiêm nhiệm trưởng phòng tổ 5 bộ phận tiêu thụ. Đồng thời lĩnh hai phần tiền lương, mỗi tháng có thể xin 10.000 tiền chiêu đãi khách.”
“Đương nhiên, nếu cô có thể thúc đẩy chuyện hợp tác với Bảo Long, vậy công ty sẽ không bạc đãi cô, tôi có thể cho cô chút kỳ quyền làm phần thưởng.”
Nhìn thấy những điều kiện này, trái tim của Đổng Ngọc Ngôn bắt đầu đập loạn.
Chủ tịch công ty nói ngay trước mặt tất cả lãnh đạo, đãi ngộ phong phú như vậy, tự nhiên là để cho nàng hiểu công ty rất có thành ý.
Cái gọi là kỳ quyền, cũng tương đương với cổ phần của công ty, nếu số lượng khả quan, vậy sau khi công ty lên sàn, nàng có thể tự do tài chính luôn…
Cho dù không tính đến kỳ quyền, hai phần tiền lương + 10.000 + tiền thưởng, thu nhập một năm cũng phải hơn 300.000.
Tại thành phố Yến Thành này, thu nhập 300.000 một năm đã là đãi ngộ cấp bậc cao nhất rồi.
Đối với một người có hoàn cảnh bình thường và vừa mới tốt nghiệp như Đổng Ngọc Ngôn, đây quả thực là như nằm mơ.
Mà người tạo ra giấc mơ này, chính là Đường Tụng.
Tuy nhiên, nàng vẫn thấy hơi chột dạ, bởi vì quan hệ của nàng với Đường Tụng không thân mật như mọi người nghĩ.
Muốn giấc mơ này biến thành sự thật, vậy chỉ có thể phát triển mối quan hệ với Đường Tụng như mọi người nghĩ.
Đổng Ngọc Ngôn cũng rất mong chờ với tình yêu của mình, không muốn nó dính đến lợi ích, nhưng khi đối mặt với những lợi ích và cám dỗ này, thì nàng mới biết mình không có sức đề kháng.
Hoặc có lẽ là 99% phụ nữ đều không có sức chống cự với cám dỗ lớn như vậy.
Yêu thích kẻ mạnh vốn là thiên tính của nhân loại, Đường Tụng mang lại cho nàng cảm giác an toàn mà không ai sánh được.
Đổng Ngọc Ngôn bây giờ chỉ hận lúc học đại học lại không tiếp xúc nhiều với Đường Tụng, vì sao không phát hiện ưu điểm của Đường Tụng sớm hơn, vì sao lại lãng phí thời gian với các mối quan hệ vô dụng khác.
Những bạn học nhìn như phong quang vô hạn thời đại học, quả thực là chênh lệch một trời một vực với Đường Tụng bây giờ.
Nghĩ đến đây, nàng âm thầm hạ quyết tâm, trả lời trong nhóm chat: “Cảm tạ lãnh đạo đã tin tưởng, tôi sẽ tiếp tục cố gắng.”
Đứng dậy, đi về phía bàn rượu ở cách đó không xa.
Một mùi thơm kéo tới, một giọng nói dễ nghe vang lên bên tai: “Đường Tụng, mình về phòng trước, ngồi ở đây cũng không biết nói gì, quá xấu hổ.”
Đường Tụng suy nghĩ một chút, gật đầu nói: “Được, vậy chờ một lát rồi tôi cũng về đó, dù sao hôm nay cũng là họp lớp.”
“Ừm, vậy mình chờ cậu ở bên kia, cậu không đến là mình không đi nha.” Đổng Ngọc Ngôn lại cầm ly rượu đã uống một nửa của Đường Tụng lên ngửi một cái, phun đầu lưỡi phấn hồng: “Thật là thơm nha, mình có thể thử một chút không?”
Loại hành vi thân mật và ái muội này để cho Đường Tụng hơi hoảng hốt, hình như ngày xưa Liễu Bảo Nguyệt cũng từng làm như vậy.
Nhìn thấy Đường Tụng nhìn chằm chằm vào mình, Đổng Ngọc Ngôn lại cười một tiếng.
“Ồ, hơi đắng, vẫn là rượu vang uống ngon hơn.” Đổng Ngọc Ngôn nhấp một ngụm rượu trắng, lại quay đầu nhìn về phía Lý Minh Bác: “Lý tổng, tôi mời ngài một ly.”
Lý Minh Bác cười nói: “Rượu này tôi phải uống rồi.”
Hai người uống một hơi cạn sạch, Đổng Ngọc Ngôn thuận thế nói ra: “Có thể add wechat của ngài không? Tôi đã ngưỡng mộ đại danh của Lý tổng từ lâu.”
“Không thành vấn đề.” Lý Minh Bác sảng khoái đáp ứng.
Hoàn thành mục tiêu, Đổng Ngọc Ngôn không ở lại quá lâu.
Nàng nháy mắt mấy cái với Đường Tụng, rồi quay người rời khỏi.
Bóng lưng yểu diệu, mái tóc dài xõa vai, kết hợp với khí tức trí thức, lại tràn đầy quyến rũ.