Trên sân khấu, Đường Tụng tuy cũng muốn ôm thêm một lúc, những nhiều khán giả nhìn như vậy, thậm chí còn có không ít người quay phim, trong lòng cũng thấy hơi kỳ lạ. Hắn nói nhỏ bên tai Đổng Ngọc Ngôn: “Ngọc Ngôn, chúng ta nên về bàn rồi.” Sắc mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ ửng, tựa như là bị sốt vậy, cúi đầu chôn trong lồng ngực rộng rãi và ấm áp của Đường Tụng, không nỡ tách ra. Nàng nghe vậy chỉ ‘ừ’ một tiếng, nhưng thấy có động tác gì, thậm chí còn ôm chặt...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.