Đường Tụng không trả lời nàng, đứng dậy, đi chân trần về phía nàng. Trong bóng đêm, Liễu Bảo Nguyệt bị hành động này làm cho giật mình, cuống quít giơ tay che ngực. Nhưng tay nàng không to, căn bản là không che được. Đường Tụng dừng lại ở chỗ rất gần nàng. Từng tia sáng xuyên qua cửa sổ, chiếu vào trong phòng. Hai người đã quen với bóng tối, từ từ có thể nhìn thấy nhau. Hắn cúi đầu nhìn gương mặt mộc của Liễu Bảo Nguyệt. Đây cũng là Liễu Bảo Nguyệt quen thuộc nhất với...
Xin vui lòng Đăng nhập để đọc tiếp.