“Tôi đi vệ sinh.” Lưu Thiên Hào thì chỉ thấy đồ ăn nhạt như nước ống, tìm cái cớ đi ra ngoài.
Tuy rằng mọi người vẫn lấy hắn làm đề tài, nhưng nhìn thấy gương mặt đẹp trai đến quá đáng của Đường Tụng, thì luôn cảm thấy rất khó chịu.
Ra khỏi cửa không lâu, Lưu Thiên Hào lại kích động chạy trở về: “Mọi người an tĩnh một chút! Nghe tôi nói này, lát nữa tôi dẫn các cậu qua phòng bên mời rượu.”
Trầm Lập Siêu kinh ngạc nói: “Gặp người quen à?”
Lưu Thiên Hào giễu cợt nói: “Người quen cũng không xứng để tôi đi mời rượu, lát nữa đi qua, các cậu không nên mở miệng, đi theo tôi mời rượu là được. Mỗi một vị trong phòng kia đều là đại nhân vật trong Yến Thành này đấy.”
Vương Yến Yến nhất thời hưng phấn đến đỏ cả mặt: “Thiên Hào, cậu nói xem có những ai, để bọn tôi tăng kiến thức.”
Lưu Thiên Hào ngạo nghễ nói: “Các cậu khẳng định không nhận ra, tôi chỉ nói vài người, ông chủ Yến Khách Lâu, Vương tổng của tập đoàn Trung Thành, Bạch tổng của Bảo Long, Lý tổng của đại lý xe Hằng Đạt.”
“Trời à! Tôi biết tập đoàn Trung Thành, tổng bộ của bọn họ ở ngay cạnh công ty tôi, có thể nói là một công ty danh tiếng lẫy lừng của Yến Thành.” Lộ Tử Khoan cũng không dám tin, những ông chủ lớn cao cao tại thượng trong truyền thuyết lại ở đây, hơn nữa còn có cơ hội tiếp chuyện với bọn họ.
Đổng Ngọc Ngôn cũng hơi kích động: “Hằng Đạt vẫn là khách hàng lớn của công ty bọn tôi, tôi cũng nghe nói đến vị Lý tổng kia nhiều lần, nhưng chưa được gặp mặt.”
“Đi đi đi, Thiên Hào, cậu nhất định phải dẫn chúng tôi đi xem một chút.” Trầm Lập Siêu kéo Lưu Thiên Hào.
Thấy mình lại trở thành trung tâm của vũ trụ, Lưu Thiên Hào lập tức ưỡn ngực, trầm giọng nói: “Nói trước, các cậu đừng nói gì, đi theo tôi mời rượu là được.”
“Hiện giờ tôi đang kiếm cơm dưới trướng Bảo Long của Bạch tổng, nếu như là người ta mất hứng, hậu quả…”
Vương Yến Yến vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, bọn tôi nhất định sẽ nghe cậu.”
Nghe thấy tên Lý tổng của Hằng Đạt, Đường Tụng cũng chớp mắt.
Đây không phải vị Lý tổng xưng huynh gọi đệ với mình sao?
Cũng coi là người quen.
Hai ngày trước đối phương còn hẹn hắn ra ngoài ăn cơm, nhưng bởi vì bận hoàn thành nhiệm vụ, nên đã từ chối.
Hôm nay tình cơ gặp mặt, đi qua mời rượu cũng được.
“Nào nào, đều rót đầy đi!” Lộ Tử Khoan cầm chai rượu vang, bắt đầu rót cho từng người.
Lưu Thiên Hào nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng của Đổng Ngọc Ngôn, lại cười đắc ý.
Quyền thế mới là áo khoác tốt nhất của đàn ông, loại mặt trắng nhỏ như Đường Tụng làm sao mà so được.
Thể hiện năng lực và quan hệ của mình, không sợ nàng không động lòng.
Chỉnh sửa lại quần áo, Lưu Thiên Hào dẫn đầu đi ra ngoài, đồng thời không quên dặn dò: “Lát nữa tôi đi vào chào hỏi trước, chờ mời rượu thì các cậu lại đi vào.”
Mọi người vội vàng gật đầu đáp ứng.
Vương Yến Yến và Trầm Lập Siêu cướp lấy vị trí hai bên của Lưu Thiên Hào.
Dù là người hơi dè dặt như Đổng Ngọc Ngôn, cũng chủ động tiến lên trước một chút.
Đường Tụng thì thản nhiên đứng ở cuối cùng, cũng không coi chuyện này ra gì.
Tuy nhiên, bởi vì hắn cao nhất, dung mạo xuất chúng nhất, nên vẫn rất nổi bật.
Có lẽ là vì quen biết Lý Minh Bác từ trước, hơn nữa còn trò chuyện rất vui vẻ.
Nên Đường Tụng cũng không cảm thấy mấy vị anfy là nhân vật cao không thể chạm, cũng rất khó để sinh ra ý nghĩ nịnh bợ.
Loại tâm lý nó có lẽ chính là thứ hệ thống muốn hắn có.
Cốc cốc!
Lưu Thiên Hào gõ cửa, cung kính cúi chào ở trước cửa.
Mọi người thấy vậy thì cũng khẩn trương.
Người bạn có bản lĩnh và là nhân sĩ thành công trong mắt bọn họ, lại phải hạ mình trước những vị đại lão này, huống chi là những người bình thường như bọn họ.
Két!
Cửa mở ra một khe, một người trẻ tuổi như thư ký đứng ở trước cửa.
“Anh Trần, là tôi, Tiểu Hào!” Mặt Lưu Thiên Hào đầy vẻ lấy lòng: “Vừa rồi tình cờ nhìn thấy Bạch tổng, biết mấy vị đang dùng cơm ở đây, nên mang mấy người bạn qua mời ly rượu.”
Anh Trần cau mày, quét mắt nhìn mọi người rồi nói: “Quá đông, như vậy đi, cậu dẫn một người đi vào.”
Sắc mặt Lưu Thiên Hào vẫn không thya đổi, hắn đã dự đoán được tình hình này từ trước rồi, gọi mọi người qua đây chỉ là để thể hiện mối quan hệ của mình mà thôi: “Ngọc Ngôn, bọn mình đi vào đi.”
Đám người Vương Yến Yến nhất thời ủ rũ, nếu là trường hợp khác, có lẽ bọn họ còn dám tranh một chuyến, nhưng mà dưới tình hình như thế này, bọn họ nào dám có ý kiến.
Đổng Ngọc Ngôn hơi do dự một chút, liền gật đầu đáp ứng.
Đây cũng là một cơ hội rất hiếm có với nàng, là cơ hội có thể giải quyết hoàn cảnh khó khăn của nàng bây giờ.
Nàng đang đảm nhiệm chức vụ phân phối ở Hoa Vũ, tiền lương và đãi ngộ đều rất tốt, làm từ 9 giờ sáng đến 6 giờ tối, cũng không phải tăng ca, bầu không khí trong phòng cũng không tồi.
Chỉ là gần đây có một vị trưởng phòng của bộ phận tiêu thụ cứ dây dưa với nàng, đi làm thì tặng hoa, tan làm thì mời ăn cơm, buổi tối còn thường xuyên gọi điện thoại cho nàng.
Tuy rằng nàng đã từ chối rất nhiều lần, nhưng đối phương lại không chịu từ bỏ, thậm chí còn nói lời uy hiếp.
Nghe những đồng nghiệp khác nói, vị này rất có quan hệ tỏng xã hội, chỉ sợ mình nghỉ việc cũng khó thoát khỏi đối phương.
Đổng Ngọc Ngôn rất thích công việc và trạng thái sinh hoạt bây giờ, không muốn bị phá hỏng, nhưng lại không có cảm giác an toàn.
Nàng tham gia buổi tụ tập này, cũng là có ý mượn một chút quan hệ của Lưu Thiên Hào, giải quyết hoàn cảnh trước mắt.
Hằng Đạt đúng là một khách hàng lớn của công ty nàng, có thể nói là tổ tông của bộ phận tiêu thụ.
Nếu như có thể nói vài câu với vị Lý tổng kia, tốt nhất là chụp chung một tấm ảnh, như vậy có tầng quan hệ này, vị lãnh đạo kia cũng không dám quấy rầy nàng nữa.