Đổng Ngọc Ngôn mở khung chat của bạn thân Từ Tình, Đổng Ngọc Ngôn hoạt bát trả lời: “Cậu cũng gặp qua người này rồi, nhưng mình sẽ không nói, tự đoán đi.”
Từ Tình: “Chưa bao giờ thấy ai mặt dày vô sỉ như vậy.jpg.”
Từ Tình: “Gặp rồi? Không thể nào, tuyệt đối không thể, đẹp trai như vậy làm sao có thể không nhớ được? Khoan đã… hôm nay cậu đi họp lớp đúng không? Chẳng lẽ là … Chẳng lẽ là … là bạn học khoa máy tính của cậu? Bạn cùng trường của chúng ta?”
Đổng Ngọc Ngôn tiếp tục vòng vo: “Không nói, tự đoán đi.”
Lại kéo xuống một chút, rất nhiều con trai gửi tin nhắn cho nàng, nội dung còn làm nàng hơi tức giận.
Tốt với mình?
Chẳng lẽ mình yêu đương mà còn cần những người này đồng ý?
Trong đó có một hai người mà nàng từng có thiện cảm, nhưng không tính là thích, chỉ là tương đối thưởng thức thôi.
Ví dụ như hội trưởng hội học sinh lúc trước, Tử Hiên này không chỉ khá đẹp trai, mà nhân phẩm và tính cách cũng rất tốt, là một người khá ưu tú.
Sau khi tốt nghiệp, đối phương cũng thỉnh thoảng tâm sự với nàng, trong lời nói cần ẩn chứa tình cảm yêu thích.
“Ngọc Ngôn, người kia là ai vậy? Xã hội này rất phức tạp, em vừa mới tốt nghiệp, không nên tin tưởng người khác, bọn họ rất biết ngụy trang, sẽ làm em tổn thương.”
Nhìn tin nhắn mới nhất của Tử Hiên, ánh mắt Đổng Ngọc Ngôn lấp lóe, vẫn không thể hạ quyết tâm block đối phương.
Xuống thêm một chút nữa, trong đó còn có một người nằm trong danh sách không thông báo để tránh phiền.
Vị này chính là vị lãnh đạo từng quấy rầy nàng, trưởng phòng tổ 1 bộ phận tiêu thụ của công ty.
Hôm nay Đổng Ngọc Ngôn cũng là trưởng phòng tổ 5, xem như là cùng cấp với người này.
Người này gửi rất nhiều tin, đại khái là muốn gặp mặt xin lỗi, lúc trước chỉ thưởng thức năng lực và sức hút của nàng, đã làm nhiều chuyện ảnh hưởng đến nàng, mong nàng tha thứ.
Giọng điệu còn rất hèn mọn, so sánh với vẻ uy hiếp lúc trước, quả thực khiến người ta buồn nôn.
Đổng Ngọc Ngôn không để ý đến loại người này, sau này có cơ hội nhất định phải trả thù mới được.
Đường Tụng chậm rãi trở về phòng 308.
Bởi vì uống nhiều rượu, nên hơi choáng váng, mặt cũng đỏ lên.
Sau khi hắn ngồi xuống, Vương Yến Yến biểu hiện rất nhiệt tình, không ngừng quan tâm hắn.
Lại là rót nước, lại là gắp đồ ăn, dáng vẻ như bạn gái vậy.
Đổng Ngọc Ngôn cau mày, mở miệng nói: “Đường Tụng mới uống không ít rượu trắng ở bên kia, để cậu ấy nghỉ ngơi một lát đi.”
Vương Yến Yến bĩu môi: “Vậy để tôi mát xa đầu cho Đường Tụng.”
“Không cần!” Đường Tụng sợ hết hồn, vội vàng lắc đầu.
Nhìn đồng hồ một cái, đã sắp hai giờ chiều, nghĩ đến còn một chiếc BMW đang chờ mình đến lấy, hắn liền đứng dậy nói: “Tôi đi trước nhé, còn có việc phải làm, lần sau lại tụ tập.”
“Tôi lái xe đưa cậu đi.” Lưu Thiên Hào rất nhiệt tình.
“Không cần, tôi gọi xe là được!” Đường Tụng cũng không thích loại người như Lưu Thiên Hào, nên trực tiếp từ chối.
Đổng Ngọc Ngôn cầm túi xách lên, xoa xoa bụng nói: “Đúng lúc mình cũng no rồi, hai chúng ta đi chung một xe đi.”
Có mỹ nữ đi cùng, Đường Tụng tự nhiên sẽ không từ chối: “Được.”
“Đường Tụng, cho mình đi với, ba chúng ta đi một xe càng…” Vương Yến Yến hơi nóng ruột.
Lưu Thiên Hào trực tiếp mở miệng ngắt lời: “Vương Yến Yến, cậu ở khu trung cư Hồng Sơn đúng không? Tôi thuận đường, lát nữa lái xe đưa cậu về, không phải cậu vẫn muốn ngồi xe BMW của tôi sao?”
Vương Yến Yến há miệng, cũng không tiện nói gì nữa, chỉ buồn buồn đáp ứng.
Thái độ này khiến cho Lưu Thiên Hào nổi giận, trước kia chỉ hận không thể leo lên người mình, bây giờ lại ghét bỏ mình rồi?
Trước khi đi, Đường Tụng đột nhiên nói ra: “Đúng rồi, ông chủ Tạ đã nói là mời bữa cơm này, lát nữa không cần tính tiền.”
Lưu Thiên Hào lập tức tâng bốc: “Được được, vẫn là Đường Tụng có mặt mũi.”
Sau khi hai người rời đi, Vương Yến Yến đứng ngồi không yên, nghĩ đến chuyện của Đường Tụng và Đổng Ngọc Ngôn, lại càng thấy khó chịu hơn.
“Thiên Hào, cậu ăn no chưa, tôi muốn về rồi.”
Lưu Thiên Hào bình tĩnh nói: “Vậy cậu đi về thôi, lát nữa bọn tôi còn đi đánh bi-a.”
Vương Yến Yến trợn tròn mắt: “Cậu nói đưa tôi về cơ mà?”
Lưu Thiên Hào không để ý đến nàng nữa, tiếp tục ngồi uống rượu với Lộ Tử Khoan và Trần Lập Siêu.
…
Trong trong chiếc Mercedes S sang trọng, Đổng Ngọc Ngôn có hơi băn khoăn mà uốn éo người.
Quần màu lam rộng rãi, bờ mông tròn trịa vểnh cao, cặp đùi mượt mà, hình thành một đường cong hoàn mỹ.
“Gọi xe sang có phải là hơi lãng phí không?” Giọng nói của Đổng Ngọc Ngôn nhẹ nhàng mềm mại, còn mang theo một chút hờn dỗi.
Đường Tụng nói đùa: “Có thể đi cùng hoa khôi của khoa, nhất định phải gọi xe tốt nhất rồi, bằng không chính là không tôn trọng vẻ đẹp này.”
Nếu những người con trai khác nói lời như vậy, Đổng Ngọc Ngôn đại khái chỉ cười cho qua, thậm chí còn cảm thấy ghê tởm, cho rằng đối phương đang ra vẻ giàu có.
Nhưng nếu là vị nam thần Đường Tụng này nói ra, thì chính là tỏ tình nha.
Khuôn mặt Đổng Ngọc Ngôn đỏ ửng, nội tâm ngọt như ăn mật, con ngươi ướt át nhìn về phía Đường Tụng: “Chỉ biết nói lời ngọt như mật, thành thật khai báo đi, có phải đã dùng chiêu này để lừa rất nhiều em gái rồi đúng không?”
Đường Tụng cảm thấy oan uổng: “Nếu tôi có khả năng đó, thì sẽ không độc thân 2023 năm.”
Đổng Ngọc Ngôn lập tức sướng rơn, vẫn còn độc thân là tốt.
Nàng giả vờ không thèm để ý: “Vậy chắc là có rất nhiều cô gái theo đuổi cậu đúng không?”
“Một người cũng không có, con gái bây giờ rất thực tế, tôi không nhà không xe, không tiền gửi ngân hàng, lại còn thất nghiệp, nào có tư cách yêu đương.”
“Hừ, nhất định là đang gạt người.” Đổng Ngọc Ngôn bĩu môi, tỏ vẻ không tin.
Không nói đến thân phận phú nhị đại của Đường Tụng, chỉ nói đến gương mặt này thôi, cũng đã có không biết bao nhiêu bạch phú mỹ muốn bao nuôi hắn rồi.
(bạch phú mỹ = trắng giàu xinh, ý chỉ những cô gái xinh đẹp nhiều tiền)