“Đường… Đường Tụng, cậu không sao chứ?” Đổng Ngọc Ngôn vén tóc mai, hơi vui mừng có cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng vào ánh mắt của đối phương.
Vừa rồi hai người đang add wechat, Đường Tụng lại đột nhiên nhìn chằm chằm vào nàng.
Ánh mắt kia tựa như đang nhìn một món bảo vật tuyệt thế vậy.
“Đường Tụng thích mình?” Đổng Ngọc Ngôn bắt đầu suy nghĩ miên man: “Chẳng lẽ thời đại học Đường Tụng vẫn luôn thầm mến mình, lần này nhân cơ hội họp lớp để tỏ tình với mình sao?”
“Vậy… Mình nên làm gì bây giờ? Nên đáp ứng hay không? Nhưng mà như vậy có quá…”
Mấy vị lão tổng ở bên cạnh hơi nhìn nhau một chút, bọn họ đều là cáo già, tự nhiên nhìn rõ chuyện giữa hai người kia, nhưng đều ăn ý không quấy rầy.
“Lão Lý, lần trước ông nói nhóm linh kiện kia, trở về tôi lại thảo luận với chủ tịch một chút, tranh thủ giảm cho ông thêm 3%.” Lương tổng của Nghiễm Nguyên cụng ly với Lý Minh Bác, cười ha ha nói.
Lý Minh Bác vội vàng bắt tay Lương tổng, mặt đầy chân thành: “Cảm ơn cảm ơn! Đây là giúp tôi một chuyện lớn rồi, hiện giờ chúng tôi có áp lực rất lớn, bên tổng bộ càng ngày càng nghiêm khắc.”
“Ha ha, đều là bạn bè nhiều năm rồi, khách khí như vậy làm gì, nào, lại làm một ly.”
Đường Tụng đột nhiên giật mình tỉnh lại, nhìn mỹ nhân đô thị xinh đẹp trước mắt, lại nghĩ đến đạo cụ vừa rồi, trong lúc nhất thời cảm xúc dâng trào, chỉ hận không thể ôm nàng rồi hôn mấy cái.
“Không có gì, chỉ thất thần thôi.”
“Vậy chúng ta add wechat thôi!” Đổng Ngọc Ngôn không dám đối mắt với hắn, ánh mắt né tránh như chột dạ.
Đường Tụng vui cười hớn hở, lập tức gửi yêu cầu kết bạn.
Đối phương lập tức đồng ý, còn gửi một emoji: Xấu hổ .jpg
Đường Tụng hơi khó hiểu, sao tự nhên lại xấu hổ rồi?
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, thuận tay trả lời: Ôm một cái .jpg
Đây hoàn toàn là phản xạ tự nhiên, số con gái trong danh sách bạn bè của hắn có thể đếm trên đầu ngón tay, đại đa số đều là họ hàng thân thích, thường xuyên nói chuyện cũng chỉ có một Liễu Bảo Nguyệt.
Liễu Bảo Nguyệt thường xuyên gửi những loại emoji như xấu hổ hay đáng yêu này.
Những lúc như vậy, Đường Tụng sẽ đáp bằng một cái ảnh động ‘ôm một cái’, hoặc ‘bế lên cao cao’.
Hắn lại hồn nhiên không biết, Đổng Ngọc Ngôn lại càng tin chắc là.
Đường Tụng thích minh!
Vậy mà lại đáp như thế, vậy mình nên đáp lại thế nào đây?
Khi Đổng Ngọc Ngôn đang xoắn xuýt và phân vân, Đường Tụng đã chuyển sự chú ý về hệ thống.
Hắn muốn sử dụng đạo cụ ‘thẻ trao đổi sản nghiệp (1 triệu)’ ngay!
“Keng! Sử dụng thành công, đang sàng lọc sản nghiệp…”
“Chúc mừng túc chủ, bạn nhân được một sản nghiệp ‘phòng cà phê Thời Gian’, mời ba ngày sau đến số 118 đường Hòa Bình để nhận.”
Phòng cà phê Thời Gian?
Không rút được bất động sản, Đường Tụng có hơi thất vọng, dù sao hắn cũng từng mơ ước có một ngôi nhà tại Yến Thành này.
Nhưng một quán cà phê trị giá một triệu cũng rất tốt, nếu mình kinh doanh tốt, đó cũng là một thu nhập liên tục không ngừng.
Cửa hàng của hệ thống, chắc hẳn sẽ không phải một cửa hàng lỗ vốn.
Sau đó phải cân nhắc xem nên kinh doanh quán cà phê này như nào.
Khẳng định là không thể tự kinh doanh, thân là một kẻ bật hack, không thể lãng phí thời gian và sức lực ở phương diện này.
Tuyển người đến quản lý, lựa chọn tốt nhất đương nhiên là người thân, hoặc là bạn gái, ít nhất cũng không cần lo lắng về tài vụ.
Tuy nhiên, hắn lại không có người thân nào ở Yến Thành, bạn gái thì còn chưa nhìn thấy bóng dáng.
Đổng Ngọc Ngôn thấy Đường Tụng cúi đầu trầm tư, nhỏ giọng nói: “Đường Tụng, lát nữa có thể giúp mình chụp ảnh chung với Lý tổng không?”
Đường Tụng ngẩn người, nghi ngờ hỏi: “Vì sao?”
Đổng Ngọc Ngôn do dự mãi, vẫn thẳng thắn: “Công ty mình có một lãnh đạo thường xuyên quấy rầy mình, Lý tổng lại là khách hàng lớn của công ty, nếu mà..."
Đổng Ngọc Ngôn không nói tiếp, như vậy quả thực là có hiềm nghi lợi dụng đối phương, nhưng nàng bây giờ cũng không còn cách nào khác.
Đường Tụng tự nhiên hiểu ý, đại khái là muốn mượn da hổ của Lý Minh Bác để chấn nhiếp vị lãnh đạo kia.
“Được, không thành vấn đề.” Đường Tụng đáp ứng luôn, lại đưa tay vỗ vỗ Lý Minh Bác ngồi bên cạnh: “Anh Lý, chúng ta chụp kiểu ảnh đi?”
Nói xong liền kéo tay của Đổng Ngọc Ngôn, xúc cảm mềm mại mịn màng khiến cho Đường Tụng nổi lòng hươu vượn.
Đổng Ngọc Ngôn lập tức hiểu ý: “Hôm nay tình cờ gặp Lý tổng ngài, vẫn muốn chụp chung để làm kỷ niệm.”
“Cũng được, nếu đã muốn chụp, vậy mọi người cùng chụp chung đi. Sáu người già chúng tôi, đi làm lá xanh cho đôi kim đồng ngọc nữ hai người, ha ha!” Lý Minh Bác rất sảng khoái, cái này cũng đúng ý của hắn.
Đường Tụng cười xấu hổ: “Anh Lý, anh đừng giễu cợt bọn tôi, cô bé người ta mặt mỏng lắm.”
Đổng Ngọc Ngôn cúi đầu không nói tiếng nào, không biết là xấu hổ hay là thầm chấp nhận.
Thư ký Trần đứng ở cửa cầm điện thoại của Đổng Ngọc Ngôn, rồi chụp ảnh cho mọi người.
“Cho tôi xem một chút!” Đổng Ngọc Ngôn vội vàng chạy lại gần, muốn xem mấy tấm ảnh vừa chụp.
Trong hình, nàng dán chặt vào Đường Tụng đứng ở chính giữa, bàn tay nhỏ nhắn ôm lấy cánh tay của Đường Tụng, cái cổ thon dài hơi nghiêng về phía hắn, gương mặt mang theo nụ cười hạnh phúc và kiều diễm như hoa.
Đường Tụng thì cao to đẹp trai, vai rộng eo hẹp, da trắng lạnh, môi mỏng mũi cao, còn có thể nhìn thấy cơ bắp bên dưới lớp áo, tràn đầy sức cuốn hút.
Hai bên trái phải của mỗi người, là ba vị lão tổng rất có khí thế, Lý tổng đứng ở ngay bên trái của nàng.
Tất cả đều tốt hơn những gì nàng nghĩ.