- Ai, xem ra không còn cơ hội nhận được vàng thỏi nữa rồi. Hắc Phong có tiếng là đoàn mã tặc không để lại bất kỳ người sống nào.
Hắc Phong!
Càn Kình ngồi trên xe ngựa, nhìn thấy gần mười thành viên của đoàn mã tặc Hắc Phong rất nhanh đã tới gần h, lông mày nhíu lại có phần bất ngờ và nghi hoặc. Không ngờ những người này là tiểu đội của Hoa Viêm Bất Kiến kia!
Nhuyễn giáp màu đen dưới cơn mưa to, càng dán sát thân thể nóng bỏng không các nào so sánh được của Cổ Nguyệt Gia Anh. Đôi chân thon dài kẹp chặt hai bên chiến mã, trên mặt vẫn đeo chiếc mặt nạ kim loại màu đen.
Chiến mã dừng lại, nôn nóng đảo quanh trên mặt đất, bắn lên vô số nước bùn.
Sau chiếc mặt nạ kim loại màu đen, Hoa Viêm Bất Kiến, đôi mắt tuyệt đẹp hiện lên ý cười. Nàng thân thiện nói:
- Ai da, trùng hợp như vậy sao? Chúng ta lại gặp mặt.
Càn Kình ngồi trên xe ngựa, trong tay nắm dây cương lẳng lặng nhìn Hoa Viêm Bất Kiến, âm thầm tự hỏi những người này hẳn không phải trùng hợp đi qua đây. Tuy vương triều Lộ Tây Pháp không phái quân đội tiến vào nơi tái ngoại hỗn loạn này để thảo phạt đoàn mã tặc Hắc Phong, nhưng tuyệt đối sẽ không để yên cho đám mã tặc dám tới gần biên giới đế quốc.
- Ta nghe nói, Ám Bộ chết một Ám Bộ nhị tinh, còn có ba thành viên Ám Bộ, có phải do các ngươi làm hay không?
Giọng nói thanh thúy của Hoa Viêm Bất Kiến lẫn trong tiếng mưa lớn, vẫn rất rõ ràng:
- Những người khác đâu? Bị thương sao? Ta nghe nói, có Ám Bộ thăm dò hiện trường, nói người tập kích Ám Bộ hẳn cũng bị thương nặng.
Càn Kình lại càng nhận thức sâu hơn về Ám Bộ. Ban đầu hắn cho rằng thành viên của bọn họ bị người giết chết, nội bộ sẽ xem đó là một chuyện rất mất mặt, sẽ che giấu chứ không tuyên truyền ra ngoài, phái ra thành viên đuổi bắt mà thôi. Thật không nghĩ tới bọn họ không ngờ không e dè truyền chuyện này ra ngoài, thực sự hoàn toàn chỉ theo đuổi, hoàn toàn bỏ qua e ngại đối với mặt mũi tổ chức đặc biệt của Ma tộc.
- Biết không? Ám Bộ đưa ra giá rất cao, muốn mua đầu kẻ tập kích.
Bàn tay trắng nõn của Hoa Viêm Bất Kiến đưa tay lên chiếc mặt nạ kim loại, che miệng vừa cười vừa nói:
- Hiện tại rất nhiều mã tặc đều ở đây truy tìm kẻ tập kích. Ta vừa nghĩ, đã cảm thấy chắc hẳn do các ngươi làm, cho nên cố ý dẫn người ở chỗ này chờ các ngươi.
- Sau đó thì sao?
Càn Kình tùy ý rướn mí mắt lên, trên mặt hoàn toàn không có vẻ gì khẩn trương.
- Sau đó?
Hoa Viêm Bất Kiến lại vui vẻ nở nụ cười:
- Ngươi không sợ sao? Hiện tại dưới đống rơm ẩm ướt là bạn đồng hành của ngươi? Có thể ngươi cho rằng, dựa vào năng lực của ngươi có thể chạy thoát, nhưng ngươi có thể dẫn theo bọn họ cùng chạy thoát sao?
- Sợ? Tại sao phải sợ?
Trên gương mặt bình tĩnh của Càn Kình cuối cùng thành công hiện ra vô số nghi hoặc:
- Ta chỉ không rõ, nếu như nàng không phải tới bắt ta, tại sao lại xuất hiện ở đây? Lẽ nào chỉ để thông báo cho ta biết tin tức này? Nhưng ta càng không nghĩ ra, tại sao nàng lại muốn thao báo tin tức này cho ta? Nàng muốn nhận được gì từ chỗ của ta?
- Không nghĩ ra? Ta cho ngươi biết, đội trưởng chúng ta coi trọng ngươi.
- Đội trưởng chúng ta đương nhiên là muốn chờ ngươi!
Đoàn mã tặc không chút kiêng kỵ kêu gào. Càn Kình tự nhận da mặt mình rất dầy nhưng vẫn cảm thấy có chút xấu hổ. Những mã tặc này thật đúng là cái gì cũng dám nói.
- Các ngươi còn nói lung tung nữa, cẩn thận lão nương xé nát miệng các ngươi! Rút lưỡi các ngươi!
Hoa Viêm Bất Kiến quay đầu lại, trong ánh mắt có thêm vài phần giả vờ tức giận, roi ngựa ở trong tay vung vẩy cũng không cho nàng có thêm bao nhiêu khí thế, trái lại càng khiến khí thế giảm đi:
- Lão nương sẽ thích loại gia hỏa còn chưa đủ lông đủ cánh này sao?
- Khụ...
Càn Kình ho khan một tiếng. Chuyện liên quan đến tôn nghiêm của nam nhân, hắn vẫn phải tranh một chuyến:
- Hoa Viêm cô nương, ta phải nói cho cô nương biết, kỳ thực lông ta đủ dài.
...
Đoàn mã tặc chợt yên tĩnh, chỉ có tiếng mưa lớn rơi xuống mặt đất. Hoa Viêm Bất Kiến đang giơ cao roi ngựa lên cũng cứng đờ tại chỗ, thật giống như bị ma pháp hóa đá đánh trúng.
Trong nháy mắt, trong đoàn mã tặc phát ra những tiếng cười huyên náo. Không thiếu mã tặc dứt khoát ghé vào trên lưng ngựa, nắm tay liên tục đánh vào yên ngựa.
- Đội trưởng nghe được không? Lông người ta đủ dài, đội trưởng có thể lên.
- Đúng vậy, đội trưởng! Lông đủ dài, ngài có thể hạ thủ!
- Các ngươi...
Hoa Viêm Bất Kiến đánh roi vào trong không trung, vang lên một tiếng giòn:
- Các ngươi thật sự ngứa da?
Các mã tặc vẫn cười, nhưng không ai tiếp tục trêu chọc Hoa Viêm Bất Kiến nữa, chỉ là không ngừng cười thôi.
Hoa Viêm Bất Kiến oán hận trừng mắt với Càn Kình một cái:
- Ta tới muốn nói cho ngươi biết, mấy người các ngươi trong tình trạng hiện tại nhất định không đi ra nổi nơi hỗn loạn này. Những tên khốn kiếp kia bình thường ở trong trại ngủ chờ chết, hiện tại đều giống như phát điên, tìm kiếm các ngươi khắp nơi.
- Cái này...
Càn Kình quay đầu nhìn trạm kiểm soát Ma tộc phía sau lưng:
- Chẳng lẽ muốn ta trở lại? Sợ rằng bên trong Ma tộc càng kiểm tra nghiêm mật hơn bên ngoài?
- Trở lại?
Hoa Viêm Bất Kiến vừa cười vừa nói:
- Trở lại ngươi chỉ có thể chết nhanh hơn.
Lần đầu tiên Càn Kình có chút rầu rĩ. Hiện tại đấu giới chỉ có thể chứa vật chết. Nếu ném bọn họ vào, Ma tộc không giết chết bọn họ, ngược lại người chết trong tay mình. Nhưng bây giờ dẫn theo bọn họ sợ rằng thật sự không có cách nào rời khỏi nơi hỗn loạn này. Nếu như chỉ có một mình, dựa vào kinh nghiệm sống ở sơn cốc Tứ Quý, kinh nghiệm sinh tồn trong dãy núi phía tây ở thế giới vô tận hắn vẫn nắm chắc cơ hội rời khỏi đây.
- Có tin ta không?
Hoa Viêm Bất Kiến đột nhiên nghiêm túc hỏi một tiếng:
- Có dám đi theo ta hay không?
Càn Kình nở nụ cười. Tổ chức Ma tộc Ám Bộ từ trước tới bây giờ vẫn có thù nhất định phải báo. Lần này bị giết chết ba gã thành viên Ám Bộ không nói, còn kèm thêm tính mạng một Ám Bộ nhị tinh. Bị bọn họ bắt được kết quả cuối cùng thê thảm tới mức nào, sợ rằng đã vượt quá sức tưởng tượng của người bình thường!
Hiện nay thoạt nhìn biện pháp duy nhất để ba người sau lưng mình bình an rời khỏi, cũng chỉ có thể theo nữ nhân Hoa Viêm Bất Kiến này đánh cược một lần!
Nếu không...
Càn Kình bĩu môi nhìn đống rơm rạ phía sau xe ngựa.
Muốn ba người này bình an rời khỏi đây, thực sự quá khó khăn.
- Đi có gì không dám.
Càn Kình đánh xe ngựa đi về phía Hoa Viêm Bất Kiến nói:
- Chỉ có điều, ta thật sự không nghĩ ra, tại sao nàng lại muốn giúp ta.
- Tiểu tử, ta không phải mới vừa nói... Ôi! Đội trưởng, chúng ta bị đội trưởng tát bay mất một cái răng...
- Cái răng cửa này của ngươi là răng giả...
Hoa Viêm Bất Kiến thu hồi cái roi ngựa thản nhiên nói:
- Miệng ngươi chẳng có một cái răng nào là thật, bay thì thôi có sao đâu.