- Thì ra còn có thể làm vậy.
Càn Kình cúi đầu nhìn hai tay, hắn cần rèn luyện thân thể đến mức nào mới chịu nổi Liên Châu Tiễn không thuộc về thuật bắn đấu kỹ? Nghiên cứu Liên Châu Tiễn? Sữa chửa thành cách chiến đấu thích hợp?
Càn Kình lắc đầu. Muốn sửa chữa hoặc sáng tạo đấu kỹ đều cần tích lũy tri thức rộng về đấu kỹ, vàk o phải một người trong thời gian ngắn làm được.
Những học viện cao đẳng như Chiến Tranh Chinh Phạt học viện có thể hấp dẫn hậu nhân các gia tộc Chiến Sĩ huyết mạch đến trừ có thể tuyển nhận hỗ trợ ra còn học tập đấu kỹ mới khám phá ra.
Bất cứ cao đẳng Chiến Tranh học viện nào tuy năng lực Chiến Sĩ bình thường chiến đấu không thể so sánh với Chiến Sĩ huyết mạch nhưng đầu óc nghiên cứu thì không kém hơn Chiến Sĩ huyết mạch.
Mỗi một học viện đều tập hợp một đám cổ giả chuyên môn nghiên cứu đấu kỹ, những người này muốn sửa chữa hay sáng tạo một đấu kỹ không phải mấy ngày là được.
Càn Kình là một người đến bây giờ còn chưa biết õ đấu khí là cái gì, mặt lý luận không bằng cả một cổ giả. Nếu Càn Kình muốn nghiên cứu sửa chữa chắc đến chết cũng không nghiên cứu ra được.
Nếu nói thứ tự đấu khí cho Chiến Tranh Chinh Phạt học viện thì sao? Càn Kình lắc đầu. Chỉ nói ra Liên Châu Tiễn là vô dụng, trù phi giao ra cả Phong Vân đấu khí có năng lực mô phỏng đấu khí cực mạnh, vậy dù có nghiên cứu được thì hôm sau tất cả sẽ đặt trên bàn gia chủ của Càn gia.
- Xem ra tạm thời chỉ có một cách.
Khóe môi Càn Kình cong lên nụ cười cay đắn.
- Tuy đây là cách ngốc nghếch nhưng có hiệu quả nhất, khiến thân thể biến mạnh hơn, mạnh đến có thể chịu đựng đau đớn khiến người muốn chết.
- Tiểu tử, đấu kỹ vừa rồi của ngươi . . .
Âu Lạp Khắc đánh giá hai tay Càn Kình run run, nói:
- Rất đau đúng không?
Tất nhiên!
Càn Kình gật mạnh đầu, cảm thấy nếu không gật mạnh thì không thể lột tả hết cảm giác đau đớn.
- Tại sao không sửa?
Âu Lạp Khắc làm bộ dáng chuyện dễ như con thỏ nói:
- Sửa chữa, bỏ đi vấn đề làm thân thể đau đớn là được rồi.
Càn Kình cười bất đắc dĩ. Nói thì dễ rồi. Sửa lại? Người cho rằng dễ sửa lắm sao? Đúng rồi, đại thúc này mạnh cỡ nào Càn Kình cũng không rõ ràng, có lẽ . . .
- Như thế nào?
Âu Lạp Khắc cười nhìn Càn Kình, hỏi:
- Ngươi muốn ta ra tay sửa?
Càn Kình cười gian nói:
- Nếu người đã nói dễ dàng thì chắc có thể làm được? Hay là người chỉ biết thổi phồng, thật ra không đổi được?
- A? Đúng không?
Âu Lạp Khắc vỗ vai Càn Kình, nói:
- Tiểu tử, muốn khích ta? Vô dụng. Nếu ngươi muốn ta sửa cho cũng không khó. Đánh hội đồng, một đánh một trăm, dánh thắng ta liền sửa cho ngươi, trong ba ngày là xong ngay.
Một trăm người? Càn Kình bĩu môi. Nói đùa, bây giờ ta có thể một đánh một trăm đối thủ vừa rồi thì còn sửa làm gì? Thân thể của ta khi đó mạnh đến cỡ nào? Chắc có thể ức chế đau đớn vì vặn vẹo cơ bắp, thế thì sửa làm gì nữa?
- Đúng rồi, tiểu tử.
Âu Lạp Khắc trề môi hỏi:
- Ngươi tìm ta có chuyện gì?
Càn Kình cốc đầu, lần này hắn tìm Âu Lạp Khắc đại thúc là có vấn đề muốn hỏi, kết quả bị chuyện vừa rồi làm quên khuấy đi.
- Đại thúc nhìn này.
Càn Kình nhẹ vung cánh tay hơi có cảm giác, Phân Kim Liên Trảm xoay trên không trung.
- Đây là? Không phải ngươi đã nổ nát sao?
Mắt Âu Lạp Khắc lóe tia ngạc nhiên, con ngươi bỗng co rút, ngẩn ngơ nhìn Càn Kình.
Âu Lạp Khắc lắp bắp:
- Tiểu tử . . . Ngươi . . . Ngươi được đến linh hồn đấu tự?
Linh hồn đấu tự? Đó là cái gì? Càn Kình cố gắng ghi nhớ tất cả sách vở từng đọc, không có thứ gì liên quan đến linh hồn đấu tự.
- Sau khi đấu tự của ngươi vỡ có phải nhanh chóng hồi phục trong thời gian cực ngắn?
Âu Lạp Khắc nói nhanh chưa từng có:
- Có phải đấu tự của ngươi đột nhiên một hơi hình thành? Trong thời gian hình thành ngươi cảm giác được gì?
Càn Kình ngạc nhiên nhìn Âu Lạp Khắc. Đại thúc nói như thể chính mắt thấy tình huống, không sai một li, xem ra thật sự là linh hồn đấu tự.
- Đấu tự bình thường là một loại lực lượng chiến đấu cố gắng tích lũy, chúng nó như binh sĩ nghe theo chỉ huy.
Âu Lạp Khắc vẻ mặt nghiêm túc nói:
- Nhưng có một loại đấu tự khác biệt, đó là linh hồn đấu tự. Chúng nó có sinh mệnh, là Chiến Sĩ rót ý chí vào đấu tự phù hợp, trao cho nó sinh mệnh.
Càn Kình liên tục gật đầu. Đúng vậy, trong khoảnh khắc đó đấu tự Phân Kim Liên Trảm như sống. Hồn phách bất khuất của Chiến Sĩ huyết mạch Thiết Tí Đường Lang như đều nhập vào trong đấu tự.
- Trên đời này có rất nhiều đấu kỹ, nhưng không bao nhiêu đấu kỹ có ý chí.
Âu Lạp Khắc nhẹ lắc đầu, vẻ mặt than thở:
- Đấu kỹ luôn bị gọi là kỹ xảo đánh chết đối thủ.
Càn Kình lại gật đầu. Sách giáo khoa Chiến Sĩ Chân Sách hoàng triều giải thích về đấu kỹ chính là kỹ xảo đánh chết đối thủ.
- Điều này vốn không có sai lầm nhưng luôn sẽ xuất hiện ngoài ý muốn, hoặc nên nói chúng nó vốn tồn tại chẳng qua ít ai phát hiện ra.
Cổ tay Âu Lạp Khắc nhẹ xoay chém vào không khí, đất dưới chân nứt một khe lớn.
Phân Kim Liên Trảm!
Phân Kim Liên Trảm cùng sử dụng mười vạn chuyển đấu khí phát ra, một kích của Âu Lạp Khắc tạo ra phá hư lớn hơn Càn Kình nhiều.
Mạnh quá!
Càn Kình trợn to mắt nhìn Âu Lạp Khắc. Trong khoảnh khắc vừa rồi Phân Kim Liên Trảm toát ra khí thế Càn Kình chưa từng thấy, khó thế không chém vỡ đất thì tuyệt đối không ngừng lại.
- Đây chính là linh hồn đấu tự, nhiều đấu kỹ không có ý chí tương ứng, một số thì bẩm sinh có, một số thì sau này xuất hiện.
Âu Lạp Khắc nhìn Càn Kình, lạnh nhạt nói:
- Linh hồn đấu tự thường phải luyện tập thành dựng dục đấu hồn hoàng kim đấu tâm mới cảm giác được, của ngươi . . . Hơi lạ . . .
Càn Kình nhún vai, đã không thấy lạ. Chiến Sĩ Tru Ma mới có đấu tâm nhưng lúc Càn Kình là Chiến Sĩ Phục Ma đã có. Tuy điều này phải cảm ơn Càn Chiến Huyền ngầm giở trò xấu, cảm tạ hoàn cảnh quái dị của Cổ Hoang Sa Hải, tri ân Đả Thiết Hô Hấp Pháp của Bố Lai Khắc đại thúc giúp đỡ giúp Càn Kình biến chất trạng thái trước, mạnh đến nối đối kháng lượng biến nhất định.
- Mặc kệ như thế nào, chúc mừng ngươi có được linh hồn đấu tự thứ nhất.
Âu Lạp Khắc cười tủm tỉm nhìn Càn Kình, nói:
- Có biết điểm mạnh nhất của linh hồn đấu tự là gì không? Khi sử dụng nó tuy uy lực không mạnh như không có linh hồn nhưng điều đó không quan trọng.
- Trọng điểm ở chỗ nổ? Mỗi lần nổ là sẽ tổ hợp lại?
Càn Kình chớp chớp mắt, lòng hồi hộp phát biểu suy đoán của mình.l
- Đúng vậy. Chính là vô hạn nổ!
Âu Lạp Khắc giơ ngón cái lên, nói chuyện với thanh niên kiểu này đúng là đỡ mệt.
Vô hạn nổ!
Càn Kình không thể kiềm nén nỗi lòng hưng phấn.