Vân Tinh Huy Thăng nghiên cứu mười mấy năm, lần trước lão tự tay rèn hồn binh kết quả phút cuối chỉ mới ra một thanh đấu binh, tối hôm qua đã tặng thành chủ đại nhân trong yến hội.
So ánh mắt? Rốt cuộc Vân Tinh Huy Thăng cũng hiểu Xuân Trang Sinh muốn khảo Càn Kình cái gì. Cầm hồn binh khảo Càn Kình có nhận biết hay không, đây thật là cái vấn đề!
Hồn binh và đấu binh là hai đẳng cấp khác nhau, ở trong mắt nhiều người có lẽ chỉ là vũ khí bình thường, không nghiên cứu cẩn thận thì khó tìm hiểu được.
Kỹ xảo rèn của Càn Kình? Vân Tinh Huy Thăng thừa nhận lão không có gì để nói nhưng hồn binh lại là chuyện khác. Nếu Càn Kình chưa từng thấy hồn binh thì sao? Mới rồi Càn Kình đã nói thua sẽ biến đi, bây giờ có muốn đổi ý cũng không thể.
- Sư phụ!
Lôi Quang Minh không rảnh nghĩ tình sư đồ, vội cao giọng quát:
- Chắc không phải người muốn thiên hướng Càn Kình đi?
Càn Kình nhún vai ý bảo không sao. Giám định vũ khí? Trong phòng Bố Lai Khắc đại thúc đủ loại sách tranh có cái nào Càn Kình chưa từng đọc? Dù là thánh khí . . .
Càn Kình mở đấu giới ra nhìn Ám Ma Khải ngủ say bên trong, chỗ của ta còn có một bộ Ám Ma Khải của hoàng tộc Lộ Tây Pháp đây!
Có lấy thánh khí thì gia cũng biết! Càn Kình cười nhìn Xuân Trang Sinh bước nhanh rời đi. Cao điệu! Thời gian này không phải lúc điệu thấp, chỉ có liên tục cao điệu mới có không gian lớn hơn, có nhiều tư cách đối kháng cùng Càn gia, Càn Chiến Huyền.
Mấy phút ngắn ngủi Xuân Trang Sinh đã vác cái hộp to trên vai, mặt đầy hưng phấn bước đi như bay vào sân.
- Nếu ngươi nhận biết vật này thì xem như ta thua!
Xuân Trang Sinh vỗ mạnh hộp gỗ trong tay phát ra tiếng thùng thùng hưng phấn.
Vân Tinh Huy Thăng móc hai cái chìa khóa từ trong quần áo ra, đó là hai cái chìa khóa có năng lực ma dạo đặc biệt, trên đời này không có chiếc thứ ba tỏ rõ hội bảo này quan trọng.
Két két két két két!
Hộp từ từ tách ra hai bên, một cây búa cực kỳ mộc mạc trừ cái đầu hơi quá to ra nhìn sao cũng như búa đốn củi xuất hiện trước mắt mọi người.
Hàm Cường nhìn cây búa, lắc đầu. Nếu không phải hội trưởng đại nhân xác định đây là hỗ trợ thì dù đặt nó ở trước mặt gã cũng không nhìn lâu hơn.
Bình thường, cực kỳ bình thường.
Hàm Cường chưa từng nghĩ vũ khí đẳng cấp hồn binh sẽ bình thường như dụng cụ đốn kiểu thợ rèn cấp thấp nhất rèn ra.
Xuân Trang Sinh khoanh tay trước ngực, vẻ mặt cười nhạt xem kịch vui. Lão không tin! Hồn binh này sẽ bị Càn Kình nhìn ra! Trừ phi tiểu tử nhà ngươi từng chế tạo ra hồn binh, nếu không thì . . . Hừ hừ . . .
Càn Kình nhìn rìu chiến, bị vũ khí hấp dẫn. Thứ tốt! Cách rèn rất lợi hại! Thật sự rất lợi hại! Tuy rằng kém xa Bố Lai Khắc đại thúc nhưng lợi hại hơn hắn rất nhiều.
Càn Kình cúi người, ngón tay nhẹ gõ một bên búa, nghe tiếng đáp lại không quá vang, ngẩng đầu, ngạc nhiên nhìn Vân Tinh Huy Thăng.
Càn Kình nói:
- Vân Tinh đại sư, không ngờ chỗ chúng ta có hồn binh, thật khiến ta bất ngờ.
Hồn binh . . . Hồn binh . . . Hồn binh . . .
Trong đầu Xuân Trang Sinh chỉ vang vọng giọng Càn Kình nói hai chữ hồn binh. Tên này từ đâu chui ra? Ngón tay gõ hai cái, không nghiên cứu kỹ càng đã mở miệng thốt đây là hồn binh?
Nếp nhăn nơi khóe mắt Vân Tinh Huy Thăng nhăn nhúm lại. Tiểu tử này gõ hai cái đã kết luận là hồn binh? Còn lão phủ nghiên cứu ngày dài đêm thâu mấy năm, không có cả thời gian ăn cơm mới nghiên cứu ra nó là hồn binh.
- Hội trưởng đại nhân.
Trần Mặc Đồ khom lưng, cúi đầu hướng Càn Kình, nói:
- Lần đầu gặp mặt, ta là phó hội trưởng Trần Mặc Đồ.
Mọi người giật mình, trong phút chốc tỉnh táo lại, vội khom lưng chào:
- Hội trưởng đại nhân!
Còn có cái gì để nói? Không có gì để nói. Thanh niên này quá cường đại, mọi người hoàn toàn phục. Người ta chẳng những giỏi rèn mà ánh mắt giám định vũ khí cũng tuyệt không thể tả.
Hội trưởng? Hội trưởng!
Lôi Quang Minh tuyệt vọng. Bây giờ cho dù Vân Tinh Huy Thăng không trực tiếp nhường chức cho Càn Kình, ngày nào đó lão thoái vị là mọi người sẽ ủng hộ hắn lên ngôi.
- Đáng tiếc hồn binh này đang ngủ say.
Càn Kình thở dài thườn thượt nói:
- Tại sao không thức tỉnh nó?
- Ngủ say?
Nếp nhăn nơi khóe mắt Vân Tinh Huy Thăng giãn ra, căng như da thiếu nữ:
- Gì mà ngủ say? Hồn binh này . . .
- Đúng là đang ngủ say.
Càn Kình nhẹ gật đầu, nói:
- Tuy ta không biết vì sao có người từng sử dụng hồn binh nhưng chỉ mở sáu lần mong khiến nó trong trạng thái ngủ say, lại khai phong lần nữa là . . .
Lại khai phong lần nữa?
Vân Tinh Huy Thăng cảm giác thiên địa xoay tòn. Từ khi có được hồn binh không lúc nào là Vân Tinh Huy Thăng không muốn khiến hồn binh sống lại nhưng không thể khai phong nó, tuổi thọ đã đến tận cùng.
- Tốt nhất là dùng Lưu Vân thạch.
Vẻ mặt Càn Kình nghiêm túc suy tư, gật mạnh đầu nói:
- Cái này cần tìm Lôi Địch, không biết khi nào đại thúc mới trở về.
- Hội trưởng đại nhân . . .
Trần Mặc Đồ mới mở miệng thì bỗng hoàn toàn biến sắc mặt, con ngươi co rút, vẻ mặt kinh hoàng chưa từng có.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Khi Trần Mặc Đồ kinh hoàng thì một gốc cây to bên mé ngoài sân hội trưởng bỗng nổ tung, một bóng đen mang theo tiếng rít xé gió vọt hướng Càn Kình. Bàn tay to lăng không nhiếp như toàn bộ sân đều nằm trong tay gã, áp khí mạnh mẽ vù một tiếng đánh bụi bặm trong sân bay vọt lên không trung.
Lửa trong hỏa lò bị áp khí đè dao động tí tách.
Chiến Sĩ đẳng cấp đấu hồn!
Càn Kình cảm nhận áp lực, toàn thân như bị điện giật, ngẩng đầu nhìn chân không đại thủ ấn cỡ mười thước từ trên trời giáng xuống.
- Càn Kình, chết đi!
Ám sát không phải chuyện hiếm hoi gì trong Chân Sách hoàng triều. Ám bộ Ma tộc thường lợi dụng các loại thủ đoạn lẻn vào Chân Sách hoàng triều hoạt động, nên có yêu cầu nhất định về vũ lực cá nhân của thành chủ Chân Sách hoàng triều.
Nhưng ban ngày công nhiên ám sát trong Công Hội Thiết Tượng, chuyện này chưa từng xuất hiện. Ít nhất dù là thợ rèn trong Chân Sách hoàng triều hay hoàng tộc Lộ Tây Pháp tuy có ý thức cạnh tranh mạnh lại chưa từng làm chuyện ám sát.
Thợ rèn có kiêu ngạo, vinh diệu thuộc về thợ rèn.
Ám bộ Ma tộc biết rõ trong đầu đám thợ rèn Ma tộc dường như không có não mà là khối sắt. Nếu tự tiện ám sát thợ rèn Chân Sách hoàng triều thì người đầu tiên nổi khùng không phải Chân Sách hoàng triều mà là thợ rèn phe mình.
Đánh bại thợ rèn Chân Sách hoàng triều nên là chuyện của thợ rèn hoàng tộc Lộ Tây Pháp chúng ta, Ám bộ các ngươi giết Chiến Sĩ là được.
Quy tắc ngầm đặc biệt này khiến Công Hội Thiết Tượng trừ có trộm này nọ ra chưa bao giờ gặp chuyện ám sát.